Lạc Tú thì đi chuẩn bị dự án vịnh Bàn Long, còn Hạ Linh Lung do dự hồi lâu sau đó quyết định gọi điện cho em gái mình.
Dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta cần có người an ủi một chút.
“Alo, Hân Hân à.” Hạ Linh Lung hơi ậm ừ.
Nhà họ Hạ ở Hải Đông thật sự được xem như là một gia tộc lớn, thậm chí có thể nói là một đế quốc thương nghiệp khổng lồ.
Đất Hải Đông vàng thau lẫn lộn, các loại thế thực bối cảnh thâm hậu đứng vững ở nơi đó, nhà họ Hạ có thể có một chỗ đứng ở nơi này, không thể không nói, thật sự rất kinh khủng.
Nghe nói trước kia Hạ Nguyên Vũ từng làm chính trị, nhưng không biết tại sao lại đắc tội với gia tộc lớn ở Yên Kinh, sau khi bị lật đổ, trong lúc sa sút tinh thần đã lui về đây.
Mặc dù nhà họ Hạ bị chèn ép, rất nhiều người trong gia đình nhà họ Hạ đã ra nước ngoài phát triển nhưng nhà họ Hạ vẫn là một gia tộc không thể khinh thường.
Thậm chí toàn bộ Hải Đông cũng phải nể mặt vài phần.
Có điều bởi vì sự tùy hứng của bản thân, Hạ Linh Lung vẫn không dám đối mặt với ba mình. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, Hạ Linh Lung đã chạy ngay tới Thông Châu.
Mà cả một đế quốc thương nghiệp khổng lồ như vậy lại thẳng tay vứt cho em gái của mình, Hạ Hân Hân.
Điều này khiến cho Hạ Linh Lung vẫn luôn cảm thấy hơi áy náy.
Hai người trò chuyện điện thoại vài câu, dường như tâm trạng em gái Hạ Linh Lung – Hạ Hân Hân cũng không tốt lắm.
Bởi vì vừa rồi ba cô ta Hạ Nguyên Vũ đã nói với cô ta một chuyện khiến cô ta cực kỳ chấn động và phản đối.
Từ lúc cô ta có trí nhớ đến nay, hình như ba chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.
Bao gồm cả chị gái Hạ Linh Lung của mình cũng giống như vậy, không hề hay biết.
Nhưng mà đột nhiên nói cho cô ta biết, cô ta còn có một người chồng chưa cưới, hơn nữa ngày mai sẽ đến, mình bắt buộc phải ra sân bay chờ đối phương lúc chín giờ.
Điều này khiến cho Hạ Hân Hân hoàn toàn không thể nào chấp nhận được.
Theo như lời ba nói, đối phương chỉ là có quan hệ thân thiết với ba mình, tuy rằng không liên lạc gì nhưng quan hệ hai bên vẫn luôn rất tốt đẹp.
Có điều gia thế bối cảnh của đối phương có vẻ rất bình thường, còn đối phương cũng mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Nhưng Hạ Hân Hân và Hạ Linh Lung thì hoàn toàn khác.
Có thể nói, từ lúc bắt đầu học đại học Hạ Hân Hân xem như đã chẳng chú tâm học hành gì, gần như vẫn luôn đi theo ba mình xử lý chuyện công ty.
Bây giờ gần như xem như là trực tiếp nắm quyền, là một sếp tổng của công ty có vốn mấy trăm triệu tệ, trẻ trung xinh đẹp nhiều tiền.
Ở Hải SSông người con gái hoàn hảo như vậy quá mức cuốn hút, bao nhiêu công tử giàu có và đám con cháu nhà giàu đều nghĩ đủ mọi cách theo đuổi cô ta.
Sao mà cô ta có thể để mắt tới một sinh viên đại học tầm thường vừa bước chân vào xã hội được?
Nhưng đối với phương diện này, con gái vốn đã rất nhạy cảm, tự nhiên có thể cảm giác được ý ba muốn ghép đôi mình.
Cho nên đầu tiên Hạ Hân Hân cảm thấy vô cùng phiền phức đối với người chồng chưa cưới chưa từng gặp này.
Vừa hay sáng sớm mai cô ta còn phải đi gặp bàn chuyện với một vị khách hàng, nhưng bây giờ vừa xem chỉ có thể lỡ hẹn rồi.
Điều này khiến cho cô ta càng cảm thấy không nhịn được với người chồng chưa cưới chưa từng gặp mặt kia.
Mà Lạc Tú cũng ngay tại đêm đó nhận được tin ba Lạc nói ngày mai sẽ phải đi Hải Đông.1
Có điều ngược lại Lạc Tú không để ý gì cả, sáng sớm ngày mai nhất định không đi được.
Bởi vì lúc vịnh Bàn Long mở bán, bản thân anh bắt buộc phải ở đó.
Vậy thì qua đó muộn một chút là được.
“Nhớ nhé, ba đã gọi điện cho bạn thân ba rồi, dù sao con đến học viện quân sự Kinh Nam vẫn còn sớm, đến lúc đó người ta sắp xếp thế nào với con thì con cứ nghe thế. Thời điểm mấu chốt giúp người ta vượt qua cửa ải khó khăn.” Ba Lạc dặn dò.
Mà đối với lời của ba Lạc, ngược lại Lạc Tú vô cùng để ý.
Chuyện đi Hải Đông có là ba việc, một là hỗ trợ huấn luyện Huyết Sát, hai là có một trận chiến với chưởng môn Bát Cực Môn, ba là giúp bạn thân của ba anh một chút, báo đáp ân tình của người ta.
Buổi tối, Lạc Tú thu dọn hành lý xong xuôi.
Ngược lại Lạc Tú chợt nhớ tới, hình như Trương đại sư, người giúp việc của anh cũng ở Hải Đông.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Hạ Hân Hân đã dẫn theo bạn thân lái xe đi đến sân bay chờ Lạc Tú.
Mà Lạc Tú thì đang chuẩn bị hôm nay mở bán vịnh Bàn Long.
Nơi như vịnh Bàn Long thực sự là nổi danh, có điều vẫn luôn không có tiếng tăm tốt đẹp gì.
Dù sao trước đó, nơi kia đã có rất nhiều chuyện ảnh hưởng đến mạng người.
Nếu như người dân thành phố Thông Châu thật sự muốn đi mua nhà, chắc chắn sẽ không cân nhắc đến nơi đó.
Dẫu sao rất nhiều người vẫn tin phong thủy, cảm thấy ở nơi đó phong thủy không tốt, nếu như ở nơi đó, khó chắc sẽ không xảy ra chuyện.
Trong tòa cao ốc của truyền thông văn hóa Tinh Môi, sáng sớm, lúc này Chu Nhất Minh miệng ngậm xì gà, mắt đeo kính râm, sau lưng là một đám phóng viên đang đứng.
“Tôi lại muốn xem xem hôm nay tên họ Lạc kia có thể bán bao nhiêu căn nhà?” Chu Nhất Minh cười khẩy một tiếng.
Ông ta là người đứng đầu ngành truyền thông ở Thông Châu, thậm chí một số đại lão Thông Châu cũng không dám đắc tội ông ta.
Nhưng mà Lạc Tú lại dám đánh ông ta trước mặt mọi người.
Điều này khiến cho Chu Nhất Minh lập tức có loại quyết tâm nhất định phải hại chết Lạc Tú.
Trước đó có một lão tổng của một tòa chung cư đắc tội ông ta, kết quả bị ông ta bôi nhọ, nói bên kia là tòa nhà rách nát chưa hoàn thiện, toàn là công trình nát.
Dẫn tới chung cư kia đã mười năm nay không bán được căn nhà nào, cuối cùng ông chủ kia không gánh nổi áp lực vay tiền, trực tiếp nhảy lầu tự sát.
Nói khó nghe một chút, chỉ cần là làm ăn thì không ai không sợ ông ta.
Bởi vì ông ta có thể thổi phồng lời đồn không hay của bạn thành điểm tốt, cũng có thể phá hủy lời đồn cực kỳ tốt đẹp của bạn chỉ trong một đêm.
Có lúc cây bút giết người còn sắc bén hơn nhiều so với đao kiếm.
Lần này ông ta nhất định phải khiến cho Lạc Tú phải phá sản, sau đó quỳ xuống cầu xin ông ta.
“Lão đại Chu, lần này hai công ty truyền thông chúng ta cùng nhau liên thủ, e là tên họ Lạc kia hôm nay sẽ phải ngã ngựa thôi.”
“Đợi lát nữa ông đây sẽ kéo một màn hình khổng lồ đối diện với cậu ta và phát đoạn video quay ở cửa Hào Thái lần trước. Tôi muốn xem hôm nay cậu ta có bán được nhà không."
“Dám đánh ông đây trước mặt mọi người thì phải trả giá đắt.”
Chu Nhất Minh dằn mạnh điếu xì gà xuống bàn.
Về đoạn video của Hào Thái, thật ra thì Lạc Tú lúc đó đi ra ngoài một mình, hai bên đều là mấy tên đàn ông áo đen vạm vỡ.
Không quay được những người khác, Chu Nhất Minh cũng không lo lắng Lạc Tú có thể thật sự có bối cảnh và thế lực gì.
Chuyện này bọn họ đã họp và thảo luận rồi, kết quả cho ra chính là có lẽ lúc ấy Lạc Tú chẳng qua vừa hay đi ngang qua mà thôi.
Dẫu sao ông ta cũng quen biết vài đại lão Thông Châu, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua còn có lão đại trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không thể nào.
Có điều những thứ kia đều không quan trọng, quan trọng chính là cậu ta giải thích thế nào về video này.
Nếu như đăng video kia lên mạng, sau đó nói Lạc Tú là thế lực đen tối, thuê một số người để dẫn dắt dư luận thì dù Lạc Tú muốn cũng không thể rửa sạch tội được.
Nói không chừng sẽ còn bị điều tra, thế lực ngầm khai thác chung cư thì ai dám mua?
Hơn nữa ông ta cũng đã đánh tiếng với tất cả truyền thông lớn nhỏ ở Thông Châu, cho dù là một vài công ty quảng cáo bên đường cũng mở lời với họ.
Không ai được phép tuyên truyền giúp vịnh Bàn Long.
“Đi thôi, dẫn người đi xem kịch vui, ông đây xem xem hôm nay cậu ta có thể bán được căn nhà nào hay không.” Chu Nhất Minh đứng dậy dẫn theo Thẩm Đào của truyền thông Lam Vũ, theo sau là một đám đông phóng viên.
Thật ra thì bạo lực mạng vẫn rất đáng sợ, nếu như chung cư bình thường thật sự có thể bị phỉ nhổ đến chết.
Cho dù là người khác nói bậy bạ thì làm sao?
Cho dù là giả, nhiều người lan truyền tự nhiên sẽ thành thật, bạn đâu thể chạy theo gọi điện cho người ta, chỉ có thể nhận thua mà thôi.
Đây chính là nguyên nhân tại sao rất nhiều người sợ hãi Chu Nhất Minh.
Đợi đám người Chu Nhất Minh đến phòng kinh doanh của vịnh Bàn Long, quả nhiên nơi này vắng ngắt chỉ có vài ba nhân viên đang ngồi ở đó hơn nữa còn đang uống trà.
Hoàn toàn không có cảnh tượng hoành tráng của tòa nhà sắp mở bán.
Thậm chí ngay cả biểu ngữ, tiêu ngữ cũng không có.
Lạc Tú và đám Vương Phi ở bên ngoài đang ngồi ghế uống trà, Chu Nhất Minh đi tới cười khẩy một tiếng.
“Sao thế, có vẻ hôm nay nhà của ông chủ Lạc bán không đắt khách nhỉ.”
“Liên quan chó gì đến ông.” Lạc Tú không mặn không nhạt lên tiếng.
“Được, giỏi đấy, tôi lại muốn xem xem, hôm nay cậu có thể bán được căn nhà nào không.”
“Hơn nữa tên họ Lạc kia, nói thật cho cậu biết này, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, cho tôi thêm năm trăm triệu tệ thì cậu hối hận vẫn còn kịp đấy. Nếu không tôi sẽ bôi nhọ nơi này của cậu.”
“Tôi dám cam đoan, mười năm sau, không, ba mươi năm sau, nơi này của cậu sẽ không bán được căn nhà nào cả.” Chu Nhất Minh cười nhạt.
Video đó ông ta còn chưa đăng lên mạng, nhưng mà ông ta dám khẳng định chỉ cần đăng lên thôi, thuận miệng chêm mấy câu, không chỉ có thể hủy diệt khu nhà vịnh Bàn Long, mà cả sau này Lạc Tú cũng không thể nào lăn lộn được ở Thông Châu.
“Không nói tới có ai đến hay không, nếu như có người đến, tôi ở đối diện đăng video ngày đó của cậu lên, sau đó nói cho người khác biết, tòa nhà này của cậu là ổ trộm của thế lực đen tối, để tôi xem ai dám mua!" Chu Nhất Minh thấy Lạc Tú ngang ngạnh, lại uy hiếp nói. "Ai tới thì ông cứ để cho người ta xem, nếu không ông chính là cháu tôi!" Lạc Tú cười khẩy nói.