Nhưng bây giờ, các tiêu đề rõ ràng là nói về anh hùng đánh hổ rất nổi bật.
Mà Chu Nhất Minh mở một bài đăng ra xem, vừa nhìn thấy, sắc mặt đã đen lại đến cực điểm.
“Văn hoá Tinh Môi, mấy người tự biết xấu hổ được không vậy, anh hùng của thành phố mà mấy người dám bôi nhọ như thế à?”
“Chu Nhất Minh, tôi giết bà ngoại của ông, anh hùng đánh hổ mà cũng dám xuyên tạc như thế à? Tích đức chút đi, nếu không sau này sinh con đẻ cái sẽ không có lỗ nhị.”
“…”
Hầu như các bài đăng và bình luận chỉ toàn là chửi rủa.
Chu Nhất Minh vừa đọc đã trợn tròn mắt.
“Tăng cường độ âm thanh lên, tăng cường độ âm thanh lên cho tôi!” Chu Nhất Minh cũng ngây ngẩn cả người.
Ông ta không ngờ Lạc Tú lại có độ nổi tiếng trên mạng xã hội cao đến thế, anh giống như một ngôi sao nhỏ vậy.
Hơn nữa danh tiếng còn tốt như thế, có rất nhiều người hâm mộ.
Mà Chu Nhất Minh bấm vào video thì trước mắt là một màu đen thui.
Kết quả của việc Chu Nhất Minh đăng video bôi nhọ anh hùng đánh hổ đã khiến cả Thông Châu đều biết chuyện.
Hơn nữa để xoay chuyển thế cục và phản bác những cư dân mạng đã tẩy trắng cho Lạc Tú mà ông ta đã đăng một đoạn video quay cảnh Lạc Tú đánh ông ta.
“Bằng chứng như núi, đây là bộ mặt thật của anh hùng trong miệng mấy người đây, đánh người ở ngoài đường, du côn lưu manh.”
Nhưng hướng gió đã thay đổi.
“Đó là vịnh Bàn Long?”
“Ừ, nó trông giống như vịnh Bàn Long!”
Ngay sau đó, có người xác nhận rằng Lạc Tú đang ở vịnh Bàn Long.
“Đó là vịnh Bàn Long, hơn nữa nơi này rất náo nhiệt, rất nhiều xe hơi sang trọng và những người có máu mặt ở Thông Châu đều ở đây.”
“Tôi cũng muốn đi xem sao.”
“Vịnh Bàn Long bắt đầu phiên giao dịch trong hôm nay, trời ơi, giá cả đắt đỏ lắm.”
“Mười vạn một mét vuông, rốt cuộc là nhà ở như thế nào mà lại có giá trên trời vậy?”
“Đi, đi xem thử.”
Hướng gió đã hoàn toàn thay đổi, không ai quan tâm đến việc Lạc Tú có đánh người hay không nữa.
Không còn ai chú ý đến chuyện này nữa, đùa sao, người ta còn dám đánh hổ, đánh người thì làm sao nào?
Ai thèm quan tâm đến điều này?
Nhiều người đến đây vì hâm mộ danh tiếng của anh.
Dù sao ở đây quá náo nhiệt, những người có máu mặt ở Thông Châu đều tập trung đến đây, rất nhiều người tò mò về Lạc Tú, có người tò mò về nhà cửa ở đây, cũng không ít người tò mò tại sao lại có nhiều người tai to mặt lớn đến đây làm gì.
Trong vòng chưa đầy hai giờ, mọi con phố dưới chân vịnh Bàn Long đều chật cứng người.
Vốn dĩ chỉ có những người có máu mặt mới biết hôm nay vịnh Bàn Long mở cửa phiên giao dịch, nhưng sau khi Chu Nhất Minh làm ầm ĩ lên, ngay lập tức nó đã được cả thành phố biết đến.
Anh hùng đánh hổ ở vịnh Bàn Long.
Có tin đồn trên Internet rằng anh hùng đánh hổ đánh người.
Các nhân vật tai to mặt lớn ở Thông Châu đều tề tựu tại vịnh Bàn Long.
Vịnh Bàn Long có giá mười vạn một mét vuông?
Giá bất động sản ở Thông Châu cao ngất trời, đây là lần đầu tiên trong lịch sử!
Ngay trong tích tắc, tin tức bay đầy trời.
Cuối cùng, chân núi vịnh Bàn Long gần như bị nghiền nát.
Con người chính là như vậy, càng náo nhiệt càng thích đến gần.
Cuối cùng thì mọi chuyện lại thành ra như thế này.
“Cậu đến vịnh Bàn Long chưa?”
“Chưa, sao thế, đến đó làm gì?”
“Hôm nay rất nhiều người đi đến đó, nghe nói hiện giờ nơi đó đã đông đến nỗi sắp vỡ tung rồi.”
“Hả? Có chuyện gì à?”
“Không biết, nhưng đã đi đến đó rồi, chúng ta đến đó xem thử đi.”
“Được, đi xem sao.”
Rất nhiều người đã đi mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Chu Nhất Minh nhìn thấy đường phố đông đúc thì sắc mặt tái mét.
Vịnh Bàn Long ra mắt không hề được quảng cáo.
Nếu không phải Chu Nhất Minh làm ầm ĩ lên, ngoại trừ mấy ông lớn ở Thông Châu kia đến thì sẽ không có ai tới.
Nhưng sau khi Chu Nhất Minh làm ầm ĩ lên, danh tiếng của vịnh Bàn Long ở Thông Châu lập tức bùng nổ.
Thậm chí, nó sẽ còn được nhắc đến và trở thành chủ đề bàn tán trong thời gian dài sắp tới.
Chu Nhất Minh không ngờ rằng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Mà mặt mày Chu Nhất Minh lại xám xịt rồi biến mất trong đám đông như một con chó bị kẹp đuôi.
Giao dịch của vịnh Bàn Long vào ngày hôm đó là hơn vài triệu tệ.
Dù sao thì bên trong cũng rất thần bí.
Những người đã từng đến đó đều không muốn rời đi.
Hơn nữa mấy chục triệu tệ đó không phải là lợi nhuận gộp, mà là lợi nhuận thuần túy. Lạc Tú đã kiếm được một món hời lớn trước đó nên anh không đầu tư thêm tiền nữa.
Mãi cho tới lúc này Lạc Tú mới có thời gian mở điện thoại, anh vừa mở máy lên, đã thấy trên điện thoại có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ!
Tất cả đều do một số gọi đến.
Và trong quán Starbucks cạnh sân bay Hải Đông, Hạ Hân Hân như muốn nổ tung vì tức giận.
Bây giờ đã gần mười hai giờ, nhưng người bên kia vẫn chưa đến.
Cô ta là một người rất coi trọng thời gian, hơn nữa cô ta còn có một hợp đồng rất quan trọng cần bàn bạc vào sáng nay.
Hẹn chín giờ sẽ đến, nhưng bên kia đã trễ ba tiếng, Hạ Hân Hân còn nghi ngờ đợi lát nữa nhìn thấy người đó thì liệu cô ta có thể nhịn không được mà bóp cổ đối phương đến chết hay không!
Nếu thương lượng được hợp đồng đó thì ít nhất cũng có thể lãi hơn hai trăm vạn.
Lạc Tú trả lời điện thoại.
“A lô, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi có chuyện rất quan trọng cần xử lý nên hơi bị chậm trễ, bây giờ tôi sẽ đến ngay!” Lạc Tú nói lời xin lỗi.
Nhưng bây giờ, nó đã hoàn toàn bị lỡ rồi.
Cô ta là một người rất coi trọng thời gian, hơn nữa cô ta còn có một hợp đồng rất quan trọng cần bàn bạc vào sáng nay.
Nếu thương lượng được hợp đồng đó thì ít nhất cũng có thể lãi hơn hai trăm vạn.
Nhưng bây giờ, nó đã hoàn toàn bị lỡ rồi.
Điều này khiến Hạ Hân Hân gần như phát điên lên vì tức giận.
Hẹn chín giờ sẽ đến, nhưng bên kia đã trễ ba tiếng, Hạ Hân Hân còn nghi ngờ đợi lát nữa nhìn thấy người đó thì liệu cô ta có thể nhịn không được mà bóp cổ đối phương đến chết hay không!
Lạc Tú trả lời điện thoại.
“A lô, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi có chuyện rất quan trọng cần xử lý nên hơi bị chậm trễ, bây giờ tôi sẽ đến ngay!” Lạc Tú nói lời xin lỗi.
Nhưng Hạ Hân Hân tức giận đến mức sắp nổ tung rồi.
Chuyện quan trọng ư?
Một sinh viên đại học mới ra trường như anh thì có chuyện gì là quan trọng chứ?
Có quan trọng hơn một hợp đồng mấy trăm vạn không?
Vì chờ anh mà mấy trăm vạn đã biến mất tiêu rồi.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận của Hạ Hân Hân càng ngày càng lớn.
Sau khi đợi thêm hai giờ, Hạ Hân Hân khó có thể kìm được cơn tức giận của mình.
Mãi đến lúc này, điện thoại của cô ta mới vang lên.
“Chúng tôi đang ở Starbucks, anh tự đến đây đi.” Hạ Hân Hân tức giận nói.
Nhưng anh chỉ là một thằng nhóc con của bạn thân của ba thôi, dựa vào cái gì mà bắt cô ta chờ chứ?
Cô ta đã quản lý công ty với ba mình từ khi còn rất trẻ, bây giờ cô ta là chủ tịch, điều này khiến cô ta rất coi thường mấy tên thế hệ thứ hai giàu có và mấy tay con ông cháu cha, nói chi đến những người bình thường như Lạc Tú.
Dù sao cô ta đã tiếp xúc với những người hễ mở miệng là nói đến những dự án hàng chục ngàn vạn và ngậm miệng là đầu tư hàng trăm triệu đô la.
Người bình thường không thể hiểu được những điều như vậy.
“Đúng là Hân Hân cậu tốt bụng. Nếu là tớ thì đã bỏ đi từ lâu rồi.” Người bạn gái đối diện than thở.
“Không phải là cậu không biết tình hình của gia đình tớ mà.” Hạ Hân Hân bất lực nhún vai nói.
“Hân Hân à, cậu nên tìm cớ để đuổi loại người này đi. Tớ tin chú Hạ sẽ hiểu.” Bạn thân của Hạ Hân Hân khuyên.
“Tớ lại nghĩ ngược lại, phải tìm một cơ hội thích hợp, yên tâm đi, Hạ Hân Hân tớ là ai chứ?”
“Tớ sẽ đồng ý qua lại một thanh niên từ thị trấn vừa rời trường đại học à?” Hạ Hân Hân cười khẩy.
Đùa sao? Hạ Hân Hân là ai chứ?
Cho dù có nghèo túng đến mấy thì cũng không thể thích một người bình thường, đúng không?