Thụy Niên

Chương 9: Thi đại học

Trước Sau

break

Trì gia tổ chức tiệc mừng thọ, các thành viên trong gia tộc cùng con cháu thế gia thân thiết đều tụ họp đông đủ.

Trì Vực và Chu Minh Tỉ cũng có mặt.

Cách đó không xa, Tô Già Ni bắt gặp Tạ Kiêu Thuấn đang đứng cùng một nhóm cậu ấm nhà tài phiệt, hào hứng bàn luận về các dự án kinh tế và những kỳ nghỉ xa hoa tại suối nước nóng.

Chỉ riêng Trì Vực có vẻ không mấy hứng thú, ánh mắt lơ đãng như đang chờ đợi điều gì.

Bỗng điện thoại Tạ Kiêu Thuấn rung lên. Cậu ta cúi nhìn màn hình, sắc mặt lập tức thay đổi, quay sang nhìn Trì Vực: “A Vực, chúc mừng nhé!”

Trì Vực nhướng mày.

“Cậu không phải bị Tô Già Ni bám theo rất phiền sao? Với kết quả thi lần này, cậu ta cùng lắm chỉ được 589 điểm, Thanh Đại tuyệt đối không có cửa. Bảng điểm này, muốn xem không?” Tạ Kiêu Thuấn vừa nói vừa đưa điện thoại qua chỗ Trì Vực.

Trì Vực mặt không biểu cảm, chỉ lạnh nhạt liếc qua, không hề có ý định nhận lấy.

Chu Minh Tỉ thấy thế liền nhanh tay cầm giúp.

“Thành tích cũng thật ấn tượng.” Chu Minh Tỉ cảm thán.

“Vực ca, không định xem thử chút à?”

“Nhìn mặt cậu ấy là biết không quan tâm rồi. Tôi nói mà, Trì Vực đâu quan tâm Tô Già Ni thi được bao nhiêu đâu chứ.”

Leng keng leng keng.

Đúng lúc này, điện thoại Trì Vực rung liên tục.

Là thông báo từ tin nhắn.

Chu Minh Tỉ tò mò liếc trộm một cái.

Màn hình hiện lên hàng loạt ảnh chụp bài thi được đánh dấu bằng mực đỏ. Là của Tô Già Ni, nhưng rõ ràng không phải do cô ấy gửi.

Trì Vực bất ngờ đứng dậy.

“A? Sao lại đi rồi?”

“Có vài chuyện quan trọng cần xử lý.”

Trì Vực vừa đi vừa cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại. Thân ảnh cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi bữa tiệc.

Tạ Kiêu Thuấn nghi hoặc quay sang Chu Minh Tỉ: “Chu cẩu, mới nãy thấy gì không?”

Chu Minh Tỉ ẩn ý nhếch môi: “Liên quan đến tình cảm.”

“Tô Già Ni à? Đừng nói cậu ta thi không được liền tìm A Vực khóc lóc đấy nhé?”

“Không phải.”

“Hả?”

***

Sáng hôm sau.

Tô Già Ni vừa ngồi vào bàn học đã cảm thấy có gì đó rất kì lạ. Bài thi của cô hình như đã bị ai đó lật ra xem rồi lại cẩn thận cất vào.

Tiết Hóa bắt đầu.

Thầy giáo phát cho mỗi học sinh một bộ tài liệu ôn tập.

“Kì thi thử lần này, rất ít bạn đạt điểm tối đa môn Hóa. Đây là tài liệu tổng hợp kiến thức và dạng bài trọng tâm. Các em xem và ôn tập bổ sung nhé.”

“Sao thầy không phát tài liệu sớm một chút. Nếu có tài liệu này, tôi chắc chắn có thể làm bài tốt hơn!”

“Đúng vậy, sao thầy không chờ thi đại học xong rồi phát cho đủ bộ?”

“Các em lo mà ôn bài cho tốt, đặc biệt là Tô Già Ni. Điểm thi lần này của em khá thấp, tôi sẽ dành thời gian xem lại.”

Tô Già Ni ngây người. Theo ký ức kiếp trước, thầy giáo hình như không hề phát loại tài liệu này. Chẳng lẽ cô nhớ sai sao?

Tiếp đó là tài liệu môn Sinh. Kiến thức được trình bày rõ ràng, có ghi chú và giải thích ngắn gọn.

Tô Già Ni nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen thuộc.

Đến tiết Ngữ văn, thầy chủ nhiệm gọi cô ra nói chuyện riêng. Khuyên cô ổn định tâm lí một hồi, ông trấn an: “Cố gắng lên, thầy tin em làm được!”

“Em cảm ơn thầy.”

“Đây là tài liệu và bài thi của thủ khoa Văn năm ngoái. Học lực bạn ấy và em khá giống nhau. Em cầm về xem thử nhé.”

Cô lật tài liệu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khác lạ.

***

Thời gian lặng lẽ trôi.

Mãi đến bây giờ, mẹ Tô mới nhớ ra chưa gửi tiền sinh hoạt phí cho con gái.

“Con không đói à? Mẹ quên mất chưa gửi tiền. Sao không nhắc mẹ?”

“Tiền thừa tháng trước vẫn đủ dùng ạ.”

Tháng này, Trì Vực hầu như không đến trường.

Tô Già Ni cũng không còn như trước, viện cớ cảm ơn để mua đồ ăn sáng hay tặng quà cho anh. Giờ đây, cô không còn cảm thấy mắc nợ anh điều gì nữa.

***

Ngày thi đại học.

Mẹ Tô mặc sườn xám đưa cô đến điểm thi.

Bên ngoài cổng trường, phụ huynh chen chúc chờ đợi.

Buổi trưa, Tô Già Ni hoàn thành xong môn thi cuối cùng.

Lúc này, Lâm Noãn gọi điện tới.

“Ni Ni, làm sao bây giờ? Đầu mình đau quá, tay cứ run mãi không ngừng, bác sĩ nói không có cách chữa. Chiều nay còn một môn cuối, chắc mình không thi nổi mất.”

“Cậu ở đâu? Gửi định vị cho mình, mình qua tìm cậu.”

Tô Già Ni cúp máy, quay sang hỏi mẹ: “Ông ngoại đâu rồi mẹ?”

“Ông con ở khách sạn. Con cũng biết tính ông không thích chen chúc tới mấy nơi đông người. Nếu không phải lo con gặp chuyện, ông còn lâu mới chịu tới Kinh Thị. Giờ thi xong rồi, con khuyên ông ra ăn một bữa với mẹ con mình nhé? Con gái ruột bao năm khuyên cũng chẳng bằng một câu của cháu gái.”

“Tạm thời không được ạ.”

“Sao vậy?”

“Con gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”

Tô Già Ni vô thức siết chặt điện thoại trong tay. Kiếp trước, mọi chuyện cũng diễn ra giống hệt bây giờ.

Cô chọn tổ hợp Lý - Hóa - Sinh, còn Lâm Noãn chọn Lý - Hóa và thi tiếp môn Địa Lý vào buổi chiều. Cũng chính vào lúc này, Lâm Noãn gọi điện đến. Nhưng khi ấy, cô chỉ biết bất lực nhìn bạn thân khóc trong tuyệt vọng.

Lần này, cô nhất định sẽ không để bi kịch ấy lặp lại lần nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc