Thụy Niên

Chương 8: Mất gốc Văn - Hóa - Sinh

Trước Sau

break

“Cậu gần đến chưa?”

Đầu dây bên kia khá ồn. Tuy nhiên, cô vẫn nghe rõ một thanh âm quen thuộc: “Đi thôi.”

Là Trì Vực! Hình như anh đang nói chuyện với ai đó.

Tô Già Ni khẽ thở phào. Nếu Trì Vực đã rời khỏi tiệm sách, vậy bây giờ cô đến đó chắc hẳn sẽ không chạm mặt.

“Tớ gần tới rồi, cậu tìm được tài liệu nào chưa?”

“Tiệm sách này khá thú vị. Tớ vừa tìm được một tập đề siêu hay! Mau lên, tớ chờ cậu.”

“Ừ.”

Tô Già Ni bước vào hiệu sách.

Hiệu sách rất lớn, cách bày trí cực kỳ khoa trương, giống hệt tấm poster quảng cáo đầy màu sắc ngoài cửa. Bên trong, các khu vực được phân chia rõ ràng: góc thư giãn, quầy nước... và cả một khu dành riêng cho học sinh lớp 12 ôn thi đại học.

Nhìn quanh một lát đã thấy Lâm Noãn.

Cô bạn mọt sách cùng bàn đang ôm một chồng sách dày cộp trong lòng. Vừa thấy cô đến liền phấn khích reo lên: “Nơi này đúng là kho báu khó tìm! Cậu xem, toàn đề hay. Tớ sợ họ lấy hết nên đã lấy sẵn cho cậu một tập.” Vừa nói, Lâm Noãn vừa đưa qua.

Tô Già Ni đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”

Dựa vào ký ức mơ hồ từ kiếp trước, Tô Già Ni chọn được các tập đề ôn luyện Hóa, Sinh và Ngữ Văn do những giáo viên nổi tiếng biên soạn.

Toàn là những tập đề kiếp trước cô từng luyện qua, hình như còn có câu trúng thật.

Mua xong, hai người rời khỏi tiệm sách.

Vừa ra đến cửa, họ chạm mặt một nhóm bạn cùng trường — nam nữ đều có.

Dẫn đầu không ai khác ngoài Trì Vực.

Chu Minh Tỉ đứng cạnh Trì Vực chủ động chào hỏi: “Thật trùng hợp, hai cậu cũng tới tìm đề à?”

Tô Già Ni khẽ cười, ánh mắt lơ đãng nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện với Trì Vực.

Lâm Noãn nhanh miệng: “Bọn tớ vừa mua xong. Chẳng phải lúc nãy bọn cậu cũng vừa đến rồi sao?”

“Bọn tớ đi một vòng rồi quay lại. Hiếm khi cả nhóm có mặt ở Đông Thành, đang tính rủ nhau đi chơi một chút. Hai cậu muốn đi cùng không?”

“Đi đi, Già Ni, càng đông càng vui.”

“Phải đó, càng đông càng vui nha~”

“Các cậu định đi đâu?”

“Bọn tớ đang cân nhắc Tân Thiên Địa và Tân Thế Giới? Lâu lắm rồi chưa đi.”

“Tân Thiên Địa đi.”

“Tớ cũng vote Tân Thiên Địa.”

“Vực ca, anh thấy sao?”

Trì Vực không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua đám đông rồi dừng lại trên người Tô Già Ni.

Chu Minh Tỉ lập tức hiểu ý: “Tô Già Ni, cậu thấy sao?”

Bị gọi tên đột ngột, Tô Già Ni khẽ siết chặt túi sách trong tay, xa cách nói: “Tớ vừa mới mua tập đề, phải quay lại trường làm bài, chắc là không được rồi.”

“Oa~ Không đi thật à? Vực ca cũng đi đó nha~~”

“Luyện đề có cần gấp vậy không?”

Lâm Noãn quay sang, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn Tô Già Ni: “Các cậu cứ đi chơi đi, tớ và Ni Ni phải về trường. Tìm được nhiều đề nên nôn nóng muốn luyện ngay. Chơi vui nhé, ngày mai gặp!”

Lâm Noãn tay trái xách túi, tay phải kéo tay Tô Già Ni hối hả chạy đến chiếc SUV trắng đậu gần đó.

Chu Minh Tỉ: “...”

Anh quay sang, thấy sắc mặt Trì Vực vẫn như cũ, im lặng không nói lời nào nhưng đôi giày phiên bản giới hạn lại lướt qua nền gạch, bước về hướng ngược lại.

Cả nhóm vội vàng đuổi theo.

“Các cậu có thấy Tô Già Ni hôm nay có gì lạ không?”

“Đúng ha. Ngày thường thấy Trì Vực đã chạy lại, hôm nay cơ hội hiếm có như vậy mà lại từ chối?”

“Chẳng lẽ đổi đối tượng khác rồi?”

“Suỵt, đừng nói bừa.”

“Muốn chết à.”

Cả đám xì xầm bàn tán, không ai nhận ra sắc mặt Trì Vực đã u ám đến cực điểm, không khí xung quanh như lạnh thêm vài độ.

Chu Minh Tỉ bật cười: “Các người không nghe cậu ấy nói phải về luyện đề à?”

“Hả?”

“Tô Già Ni luyện đề làm gì chứ?”

“Thi Thanh Đại à?”

“Sao cậu ấy lại muốn thi Thanh Đại?”

“Ồ ồ!! Hiểu rồi!”

“Hiểu cái gì cơ?”

“Thật không hiểu à? Cậu ấy học là để theo đuổi Vực ca đấy. Cả tháng nay không đến lớp, kết quả học tập sa sút nên giờ phải tranh thủ cày thêm.”

“Cẩn thận nghĩ lại, ánh mắt lúc nãy đúng là rất kìm nén.”

“Vực ca, hiểu rồi chứ?”

Trì Vực dừng bước, liếc nhìn Chu Minh Tỉ: “Nhiều chuyện.”

Chu Minh Tỉ thích thú cười.

Mà ai kia vừa rồi mặt còn lạnh lùng u ám, thoáng chốc liền dịu đi rõ rệt.

Kỳ thi khảo sát toàn thành phố lần ba vừa kết thúc chưa đầy một tuần, bài thi đã được chấm xong. Bảng điểm các môn lần lượt được công bố.

Có người trong lớp la lớn: “Tô Già Ni môn tiếng Anh đạt 150 điểm tuyệt đối luôn kìa!”

“Xì, trước đây cậu ta học lớp quốc tế, tiếng Anh vốn đã giỏi sẵn, đạt điểm tuyệt đối cũng chẳng có gì lạ. Đề lần này không khó, đâu phải mình cậu ta được 150 điểm?”

“Nhưng... toán được 148, thiếu đúng 2 điểm là tròn 150.”

“Vật lý 98, cùn chỉ kém 2 điểm.”

“Hai môn đó gần như đạt điểm tuyệt đối, quá kinh khủng! Bao người ước còn chẳng được.”

“Còn phải cảm ơn Trì Vực kèm cặp. Hóa học chỉ vừa đủ điểm đỗ, có gì gọi là học bá?”

“Sinh học cũng chỉ vừa đạt điểm chuẩn.”

“Ngữ văn mới có hơn 100 điểm?!”

“Thật kì lạ. Trước đây chẳng phải cậu ấy giỏi Văn – Hóa – Sinh nhất sao? Sao giờ lại tụt dốc thê thảm như vậy?”

“Xem ra nửa tháng nữa thi thật e là không đỗ nổi Thanh Đại. Ha ha…”

Giữa lúc ấy, Lâm Noãn tức giận bất ngờ chen vào: “Đừng có nói kiểu đó. Già Ni trước đây không mạnh môn tự nhiên, nhưng bây giờ còn giỏi hơn khối người trong lớp. Chỉ là lần này cậu ấy chưa phân bổ thời gian ôn tập hợp lý thôi!”

Trong lúc Lâm Noãn tranh luận với đám người kia, Tô Già Ni lại nhận thức rất rõ tình hình của mình.

Cô vừa trọng sinh, ngoài kiến thức Toán và Lý được Trì Vực chỉ dẫn tận tình, những môn còn lại ký ức đều mơ hồ, phải dốc sức nửa tháng trời mới nhặt nhạnh lại được chút nền tảng.

Cô nghiêm túc dò lại từng đề, vùi đầu vào học, quyết tâm tăng tốc để không bị bỏ lại phía sau.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc