Thụy Niên

Chương 7: Ông ấy còn tệ hơn cả mẹ

Trước Sau

break

“Già Ni, mẹ vào được không?”

Tô Già Ni vừa định từ chối thì mẹ cô đã tự ý mở cửa bước vào. Vừa đi, bà vừa hỏi han đủ chuyện rồi lại khéo léo khen ngợi Trì Vực. Rõ ràng đang tìm cách thuyết phục cô.

Kiếp trước, cô ngây thơ cho rằng mẹ mình thật phóng khoáng, rất hiểu lòng đứa con gái mê trai đẹp.

“Con trai ấy à, ở tuổi 18 là đẹp nhất, vừa trẻ trung lại vừa sạch sẽ. Đến mẹ còn thấy ganh tỵ với con đấy.”

Tô Già Ni đột ngột cắt ngang: "Mẹ, không phải cứ trẻ là sạch sẽ. Mẹ nên chú ý giữ hình tượng chút."

“Con bé này, mẹ chỉ nói đùa thôi mà.”

“Con không đùa.”

“...”

Vẻ mặt dịu dàng của mẹ Tô trong phút chốc chợt tan biến, gương mặt khi thì trắng bệch, khi thì tái nhợt.

Một lúc sau, bà mới nói tiếp: “Ni Ni, con...”

“Con biết hết tất cả mọi chuyện rồi.”

“Chuyện... chuyện gì?”

“Họ đã điều tra được...”

“Họ?”

“Những người thích Trì Vực.”

“?”

“Chỉ vì Trì Vực từng đưa con về nhà hai lần, họ đố kỵ nên lén điều tra chuyện riêng nhà mình. Chuyện mẹ lén lút gặp mấy người đàn ông cùng sinh viên trẻ, họ đều biết. Họ lấy chuyện đó ra uy hiếp, bắt con tránh xa Trì Vực.”

Mẹ Tô im lặng.

Tô Già Ni cũng chẳng buồn che giấu nữa. Thật ra, những tin đồn đó ở kiếp trước không bị khui ra sớm như vậy, mà phải đến khi cô và Trì Vực đã đăng ký kết hôn, đang chuẩn bị tổ chức đám cưới thì đám người kia mới tung tin bôi nhọ. Khi ấy, mẹ cô đã phát bệnh.

Tô Già Ni không còn nơi nào để nương tựa.

Nhà họ Trì cũng chẳng muốn kết thông gia với gia đình như vậy.

Cuối cùng, hôn lễ của cô và Trì Vực chẳng còn ai nhắc đến.

Họ không phải kết hôn bí mật, mà còn hơn cả bí mật.

Mẹ Tô thở dài: “Ba con...”

“Ông ấy còn tệ hơn cả mẹ.”

“...”

“Nếu hai người không tiếp tục sống được với nhau chi bằng sớm ly hôn đi. Sau này đường ai nấy đi, còn hơn là duy trì vỏ bọc giả tạo như hiện tại.”

***

Cuối tuần, Tô Già Ni hẹn Lâm Noãn đi dạo chợ hoa rồi ghé tiệm sách mới khai trương trên phố.

“Tớ qua đón cậu nhé?”

“Không cần, tớ gọi taxi là được.”

“Ni Ni, cậu lại có tiền tiêu vặt rồi à?”

Không hẳn.

Không biết là do bố mẹ cô thật sự quên hay cố tình lờ đi. Sáng sớm, cả hai người ra khỏi nhà mà không nói gì về việc đưa cô tiền tiêu vặt hay sinh hoạt phí tháng này.

Nhưng không sao, chuyện này cô đã lường trước được từ tối qua.

Tô Già Ni trèo lên lấy chiếc hũ đất màu hồng nhạt giấu sau giá sách, đục một lỗ nhỏ, lấy ra xấp tiền đỏ rực.

Chỉ cần chi tiêu tiết kiệm chút cũng đủ dùng trong một khoảng thời gian.

Nhà họ Tô có bốn chiếc xe, trị giá cả trăm vạn tệ, nhưng Tô Già Ni mới 17 tuổi, chưa có bằng lái. Hai tài xế trong nhà đều đang bận lái xe cho ba mẹ nên cô chỉ đành gọi taxi.

Xe vừa chạy ngang qua Sùng Văn Lầu, Lâm Noãn đã nhắn tin tới:

【Học bá của trường Kinh Thị hình như đều kéo nhau đến hiệu sách này giải đề thì phải! Mình vừa xuống xe đã đụng phải mấy người. 】

【 Cho cậu xem nè, đông nghẹt luôn. 】

Lâm Noãn gửi kèm một bức ảnh toàn cảnh hiệu sách.

Giữa đám đông, có một bóng lưng nổi bật hơn hẳn.

Tô Già Ni chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

Là Trì Vực.

Cô im lặng vài giây rồi nghiêng người nói với tài xế: “Chú ơi, cháu có việc đột xuất phải tới Trường Cao trung Kinh Thị ngay. Phiền chú đổi hướng giúp cháu.”

“Cô bé, cháu đùa chú đấy à? Sắp tới hiệu sách rồi mà.”

“Thật xin lỗi, cháu cần đi gấp.”

“Cháu nghĩ kỹ chưa? Từ Đông Thành đi qua Tây Thành rồi lại về Hải Điến, tiền xe cũng không rẻ đâu.”

Tô Già Ni nhất thời không rõ chú ấy là đang lo lắng thay mình hay sợ cô giở trò quỵt tiền xe.

“Hay là thế này đi, để chú đưa cháu qua trạm tàu điện gần đây. Đi tàu điện ngầm tới đó vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm thời gian.”

“A, vậy cũng được ạ.”

Chưa đầy 5 phút sau, xe đã đừng trước trạm.

Tài xế lấy điện thoại ra đưa mã QR thanh toán.

Tô Già Ni khẽ cắn môi lúng túng: “Thực xin lỗi, điện thoại cháu không đủ tiền.”

Tài xế không những không bất ngờ, ngược lại ánh mắt còn thoáng chút thương cảm: “Không sao, chuyến này coi như chú không lấy tiền. Sau này hạn chế đến mấy khu biệt thự nhà giàu là được. Ở đó toàn mấy người ngoài mặt thì sang trọng, bên trong thì ăn thịt không chịu nhả xương. Cháu là học sinh Trường Cao trung Kinh Thị đúng không? Cố gắng học hành tử tế, thi vào một trường đại học tốt...”

Chưa để tài xế nói hết câu, Tô Già Ni đã lôi ra một tờ tiền mệnh giá lớn.

Tô Già Ni: ???

Tài xế: ???

Cả hai lập tức gượng gạo.

Tô Già Ni đưa tiền qua: “Cháu trả tiền mặt ạ.”

Tài xế động tác hơi cứng nhắc nhận lấy: “Đợi chút, để chú thối lại tiền cho.”

“Không cần đâu ạ, cảm ơn chú.”

Cô mở cửa xe rồi bước xuống.

Cúi đầu nhìn lại mới nhận ra chiếc quần jeans hôm nay cô mặc có phần hơi ngắn, áo thun trắng trên người cũng bó hơn bình thường. Chẳng trách người ta hiểu lầm.

Trạm tàu điện ngầm này nằm sát ngay sau khu thương mại.

Tô Già Ni lập tức tìm một cây ATM gần đó, gửi gần hết số tiền trong tay vào thẻ.

Vừa bước ra, điện thoại cô bỗng reo lên. Là Lâm Noãn gọi đến.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc