Thụy Niên

Chương 6: Mâu thuẫn

Trước Sau

break

Chiếc SUV trắng từ từ dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Tô.

Ba mẹ Tô Già Ni đã đứng đó từ lâu.

“Trì…”

Thấy người ngồi trong xe là Lâm Noãn, nụ cười trên mặt mẹ Tô thoáng cứng đờ. Nhưng rất nhanh bà đã phản ứng lại, nở nụ cười thân thiện.

Vừa tiễn Lâm Noãn rời đi, bà liền quay sang hỏi: “Ni Ni, Trì Vực hôm nay không đưa con về à?”

“Mẹ à, mẹ cũng biết rồi đó. Người ta là đại thiếu gia nhà họ Trì, đâu phải tài xế riêng của con.”

“Con bé ngốc này, mẹ thấy dạo trước con hay về cùng cậu ta nên mới tiện miệng hỏi một chút, sao lại khó chịu rồi? Có phải ở trường chịu ấm ức gì không? Mẹ đã cố tình nấu nguyên một bàn đồ ăn để chờ con về đó.”

Mẹ Tô vừa nói vừa cười.

Trái lại, ba Tô sắc mặt không được tốt lắm.

Trên bàn ăn.

Nhìn đĩa cua hoàng đế và tôm hùm Boston trước mặt, Tô Già Ni khẽ nhếch môi tự giễu. Sự lấy lòng lộ liễu đến vậy, kiếp trước cô lại chẳng hề nhận ra.

Mẹ Tô nhanh chóng phát hiện điểm khác thường trên gương mặt con gái.

“Không phải mẹ quên con dị ứng hải sản, chỉ là chợt nhớ ra trước đây con từng nói Trì Vực thích ăn hải sản. Thiết nghĩ nếu hôm nay thằng bé đưa con về, lỡ có ở lại ăn cơm thì cũng nên chuẩn bị chu đáo một chút. Mẹ có làm cả món trứng xào con thích, ăn nhiều một chút.”

Chưa chờ cô trả lời, bà đã múc một muỗng lớn trứng xào vào bát.

Ba Tô lúc này mới lên tiếng: “Già Ni, hôm nào rảnh con mời Trì Vực đến nhà mình ăn một bữa.”

Tô Già Ni đặt đũa xuống, thanh âm mềm mại nhưng đầy dứt khoát: “Tại sao con phải mời cậu ta đến nhà mình ăn cơm?”

“Con nổi cáu cái gì? Mời bạn học ăn bữa cơm cũng không được sao?”

“Không được.”

“Mày!”

“Thôi đừng cãi nữa. Ni Ni, hôm nay ở trường có chuyện gì không vui sao? Ba con cũng chỉ muốn cảm ơn thằng bé, dù gì nó cũng từng đưa con về hai lần.”

“Con đâu có cầu xin. Cảm ơn cũng đâu cần làm quá lên như vậy. Người ta là đại thiếu gia, rất bận rộn.”

“Con nhóc cứng đầu này, để ba nói cho con biết. Trì Vực không phải dạng công tử nhà giàu bình thường, địa vị của nó rất lớn! Hôm đó chỉ vì nó đưa con về, đơn xin vay vốn ba nộp mấy tháng không có hồi âm lập tức được phê duyệt. Rõ ràng là người ta nể mặt Trì gia! Có bạn học như vậy còn không biết tranh thủ làm thân, định đợi đến bao giờ?”

Tô Già Ni lãnh đạm nhìn ba mình.

Thì ra ông đã sớm lợi dụng cô từ lâu. Gương mặt ba cô bây giờ chẳng khác nào muốn trói chặt cô bên cạnh Trì Vực, tại sao kiếp trước cô lại không nhìn ra chứ?

Tô Già Ni không khỏi mỉa mai: “Ba à, sao ba biết chắc người ta duyệt khoản vay đó không phải để hại ba?”

“Con thì biết cái gì? Việc kinh doanh nhà họ Tô ta vốn đang ổn định, khoản vay đó là để mở rộng sản xuất! Ba con làm ăn đàng hoàng, sao lại là hại?”

Đúng vậy, gọi là mở rộng sản xuất nên toàn bộ số vốn đều ném hết vào đó. Đến khi thị trường biến động, công ty lập tức thua lỗ nghiêm trọng.

Có được Trì Vực làm con rể, họ liền nhân cơ hội bòn rút.

Tô Già Ni đứng dậy, lạnh nhạt: “Con đúng là không biết gì. Hoa đẹp cũng có lúc tàn, ba tự lo cho mình đi.”

Kiếp này sẽ không còn chuyện con rể để ba lợi dụng nữa.

“Ăn vậy đã no rồi à?”

“Vâng. Con về phòng đây.”

“Nhớ đấy! Phải tìm bằng được cơ hội hẹn gặp thằng bé đó!”

Bước chân Tô Già Ni khựng lại giữa cầu thang: “Không bao giờ có chuyện đó. Con sẽ không hẹn gặp cậu ta, từ nay về sau cũng sẽ không.”

“Con!”

“Thôi ông cũng đừng nóng giận, mặc kệ con bé. Khoản vay đã lấy được rồi, nếu trèo cao không nổi thì đừng miễn cưỡng. Mình cứ kinh doanh nhỏ là được.”

“Phụ nữ thì biết cái gì!”

Tô Già Ni đóng sầm cửa, ngăn cách toàn bộ âm thanh bên ngoài.

Căn phòng của cô được trang trí theo phong cách ngọt ngào, thể hiện rõ sự nuông chiều của ba mẹ.

Kiếp trước, cô từng ngây thơ cho rằng ngôi nhà nhỏ này thật ấm áp .

Ba mẹ cô vốn là người Tứ Sơn, thời trẻ đến Kinh Thị lập nghiệp. Từ một xưởng nhỏ, họ từng bước gây dựng nên công ty tầm trung. Tài sản trong nhà hơn chục triệu tệ, miễn cưỡng xem như gia đình trung lưu khá giả trong khu vực.

Một nhà ba người sống trong biệt thự trị giá hơn hai triệu nhân dân tệ, thuê ba bảo mẫu, hai tài xế.

Khi đó, cô theo học lớp quốc tế tại Cao Trung Kinh Thị, bạn bè xung quanh đều có gia cảnh tương đương hoặc có phần nhỉnh hơn đôi chút.

Ba mẹ từng dự định cho cô du học sau khi hoàn thành chương trình cao trung. Nhưng năm lớp 11, cô gặp Trì Vực rồi nhất quyết chuyển sang lớp mũi nhọn để thi đại học trong nước.

Cô nỗ lực hết sức thi vào lớp đó.

Ba mẹ Tô vui mừng ủng hộ ra mặt.

Cô ngây thơ nghĩ rằng họ yêu thương nên luôn ủng hộ mọi quyết định của mình.

Kiếp trước, mãi đến sau khi kết hôn, Tô Già Ni mới vô tình biết được sự thật: ban đầu, ba từng nổi giận đòi đánh gãy chân cô, nhưng mẹ lại dịu giọng khuyên nhủ rằng học sinh lớp quốc tế phần lớn là con cháu nhà giàu đời hai, đời ba; lớp mũi nhọn mới là nơi tinh anh hội tụ thật sự. Chỉ cần có chút quan hệ với bất kỳ ai trong đó cũng đủ mang lại lợi ích cho gia đình họ.

Chính vì thế, hai người mới thỏa hiệp để cô chuyển lớp.

Sau khi đỗ Thanh Đại, Tô Già Ni chính thức theo đuổi Trì Vực, ba mẹ cô lại càng dốc lòng ủng hộ chi tiền không thương tiếc. Cô cảm động, cứ ngỡ họ đang cổ vũ cô theo đuổi tình yêu đời mình.

Nhưng thực ra, họ chỉ đang thèm khát quyền lực và địa vị Trì gia.

Ha… thật nực cười.

Đôi mắt đào hoa khẽ phủ một lớp sương mỏng.

Thịch… thịch… thịch…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc