Thụy Niên

Chương 5: Tình huống bất ngờ

Trước Sau

break

Nếu giờ cô đi xuống, e rằng khó tránh khỏi chạm mặt anh.

Thôi thì ở lại đây thêm chút vậy.

Cô quay sang nhìn nam sinh trước mặt, nở nụ cười xã giao.

“Chào cậu.”

“Chào… chào cậu. Tớ nghe nói cậu muốn đi nhà sách tìm đề luyện tập?”

“Ừ, không vội. Cậu cứ từ từ nói.”

“Vừa hay tớ biết bên phố Hoa vừa khai trương một tiệm sách, có rất nhiều tài liệu tham khảo và đề thi thử các năm. Không biết cậu có muốn đi cùng không?”

Thì ra là cậu ta.

Tô Già Ni chợt nhớ ra, kiếp trước cũng từng có một nam sinh như vậy thích cô. Nhưng khi đó vì sợ Trì Vực hiểu lầm cô một chân đạp hai thuyền nên cô chưa kịp nói với cậu ấy câu nào đã vội quay người rời đi. Cậu ta bám theo sau, vừa đi vừa luyên thuyên đủ điều. Cô lúc đó chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, thấy cậu ta còn bám theo liền quay đầu trừng mắt hù dọa.

Nhưng hiện tại cô đã không còn bị những chuyện ấy ràng buộc nữa.

Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ghi chú: “Cảm ơn nhé. Tiệm sách đó tên gì vậy? Phiền cậu nói rõ một chút, tớ sẽ ghi lại.”

Cô đưa mắt liếc xuống dưới lầu. Không còn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa, Tô Già Ni thở phào nhẹ nhõm.

Nam sinh kia cũng lấy điện thoại ra: “Tên tiệm hơi khó đọc, hay là tớ thêm bạn với cậu rồi gửi thông tin qua?”

Tô Già Ni chưa kịp từ chối thì một giọng nói lạnh lẽo bất chợt vang lên từ phía sau: “Tránh ra.”

Nhiệt độ xung quanh như tụt xuống thêm mấy độ khiến nam sinh kia sợ đến mức run rẩy nói lắp: “Trì… Trì Vực.”

“Ừ?” Trì Vực lười biếng mở miệng.

Cùng lúc đó, một nam sinh khác đi chung với Trì Vực tiến lại gần, vươn tay khoác vai cậu bạn đang bị chặn lại, cười trêu chọc: “Cũng được đấy, dám đào góc tường Vực ca nhà bọn này à?”

“Không… Không phải… Tớ chỉ là…”

Nam sinh luống cuống rút ra tờ quảng cáo màu mè, đưa tới trước mặt Tô Già Ni: “Địa… địa chỉ tiệm sách. Hẹn gặp lại!”

Nói xong, cậu ta liền chạy mất tăm.

“Chậc, đúng là gan thỏ đế. Tô Già Ni, đừng nói với bọn này là cậu để ý cậu ta thật đấy nhé? Dù có không theo đuổi được Vực ca cũng đâu cần chọn bừa như vậy?”

Tô Già Ni mặt không cảm xúc: “Tớ thấy cậu ấy khá tốt, đừng nói người khác như vậy.”

“Còn tốt hơn cả Vực ca bọn này à?”

“...”

Xung quanh bỗng chốc im bặt.

Trì Vực mặt không biến sắc, chẳng buồn liếc Tô Già Ni một cái, cứ thế xoay người bước lên lầu.

Tô Già Ni quay lưng về phía anh, cúi người nhặt tờ rơi trên đất. Vừa rồi cậu bạn kia đưa quá nhanh, cô chưa kịp nhận tờ giấy đã rơi xuống đất.

Nhặt xong, cô liền quay người rời khỏi.

Bước chân cô mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau cổng trường.

Trì Vực đang đi bỗng dừng lại, đôi giày thể thao trắng trên bậc thang xoay về hướng cổng.

“Ơ? Vực ca? Không lên nữa à? Không phải bảo lên lấy đồ sao? Ê! Khoan đã, đợi bọn này với! Chu cẩu, cậu cản tôi làm gì?!”

“Im đi. Vực ca đang giận, cậu không nhìn ra à?”

“Hả? Giận gì cơ? Giận ai chứ?”

***

Tô Già Ni bước nhanh ra khỏi cổng trường.

Vừa ra khỏi cổng trường cô mới sực nhớ trong túi cô hiện giờ chẳng còn xu nào.

Trước kia cô có chút tiết kiệm. Mỗi tháng được chu cấp hơn bốn nghìn tệ, tiền tiêu vặt và sinh hoạt không hề thiếu. Nhưng vì theo đuổi Trì Vực, cô đã tiêu sạch toàn bộ số tiền đang có.

Hiện tại trong túi chẳng móc ra nổi một xu, điện thoại cũng không còn tiền. Đừng nói là gọi taxi, ngay cả vé tàu điện cô cũng không mua nổi.

Tháng trước hai lần về nhà, cô đều mặt dày nhờ Trì Vực đưa về.

Bây giờ mới nhớ ra, để có thể tiếp tục đi nhờ xe, mấy hôm trước cô đã dặn tài xế riêng trong nhà không cần đến đón.

Thật là...

Tô Già Ni liên tục thở dài, cảm thấy vô cùng chán ghét chính mình của kiếp trước.

Cũng may cô nhớ ra Lâm Noãn vẫn chưa về, liền lập tức nhắn tin cầu cứu.

Nhắn xong, cô cầm tờ rơi trong tay, đứng chờ bên vệ đường.

Cách đó không xa, một chiếc Bentley đen từ từ dừng lại.

Trì Vực ngồi ở hàng ghế sau, gương mặt trầm mặc không rõ cảm xúc. Ánh mắt sắc lạnh xuyên qua lớp kính xe nhìn về phía bóng dáng quen thuộc đứng bên lề đường.

Tài xế ngồi phía trước thấy thế quay đầu dò hỏi: “Thiếu gia cãi nhau với Tô tiểu thư à?”

Trì Vực không trả lời.

Tài xế lại cẩn trọng hỏi: “Có phải Tô tiểu thư không thấy xe chúng ta đang đỗ ở đây không? Hay để tôi lái xe đến gần một chút?”

Trì Vực vẫn không nói gì.

Tài xế nhìn sắc mặt anh, thấy anh không phản đối liền ngầm hiểu là đồng ý.

Xe bắt đầu lăn bánh đến gần nơi Tô Già Ni đang đứng.

Khoảng cách ngày càng gần.

Đúng lúc này, một chiếc SUV trắng bất ngờ lao tới. Cửa sau xe tự động mở, chỉ thấy Tô Già Ni tươi cười rạng rỡ bước lên xe.

Chiếc SUV nghênh ngang rời đi ngay sau đó.

Tài xế: ...

Không khí trong xe lạnh đến mức khiến ông không nhịn được hắt hơi liên tục.

“Thiếu gia, chuyện này cũng không thể trách tôi đi...?”

Trì Vực cuối cùng cũng mở miệng: “Lắm chuyện. Quay xe, về nhà cũ.”

Giọng nói rõ ràng mang theo bực bội.

Tài xế cố gắng nhịn cười, nặn ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Vâng vâng, lập tức quay đầu ngay. Thiếu gia, cậu ngồi vững nhé!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc