Thụy Niên

Chương 4: Bạn cùng bàn

Trước Sau

break

“Chẳng lẽ biết mình không đủ khả năng đỗ vào Thanh Đại cùng Trì Vực nên từ bỏ rồi?”

“Sao có thể? Cô ấy là Tô Già Ni, người từng đội sổ lớp quốc tế vẫn có thể liều mạng vào được lớp mũi nhọn, một mình đối đầu với tất cả nữ sinh có ý định tiếp cận Trì Vực. Khí thế chiến đấu mạnh mẽ như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ?”

“Chắc biết cách này không hiệu quả nên định đổi chiến lược chăng?”

Tô Già Ni làm như không nghe thấy, cặm cụi giải đề. Đầu ngón tay vì cú sốc ban nãy vẫn còn run nhẹ.

Tô Già Ni vừa rời khỏi chỗ ngồi cạnh Trì Vực liền có một nữ sinh khác nhanh chân chen vào: “Trì Vực, câu này tớ không giải được. Cậu có thể giảng giúp tớ không?”

“Tôi bận rồi.” Trì Vực kéo ghế, dứt khoát rời khỏi lớp bằng cửa sau.

Một nhóm nam sinh lập tức chạy theo sau.

“Vực ca đi đâu thế?”

“Vực ca, chờ em với!”

“Vực ca và tôi cùng thi vào Thanh Đại, có học tiết tự học hay không cũng không quan trọng. Mấy người lo về học cho tốt, đến lúc không đỗ lại đổ lỗi cho bọn này.”

“Lão tử vừa nhận được giấy báo từ đại học Đằng Giáo, ý kiến gì không?”

“Ha, du học thì biến sang một bên. Thi bằng thực lực như ông đây mới gọi là có bản lĩnh!”

Tô Già Ni dừng bút.

Trường Cao Trung Kinh Thị phân cấp rất rõ ràng. Những học sinh top đầu lớp mũi nhọn thường đặt mục tiêu vào các trường hàng đầu thế giới như Oxford. Tuy xếp sau nhưng Thanh Đại vẫn luôn là ước mơ của nhiều người.

Trì Vực lại khác. Anh là người thừa kế nhà họ Trì, tương lai sẽ tiếp nhận đào tạo kinh doanh nên bắt buộc phải học trong nước.

Tô Già Ni cúi đầu tiếp tục giải đề.

“Bạn cùng bàn của tôi ơi~ Bài này dùng mấy cách để giải vậy?”

Tô Già Ni ngẩng đầu thì thấy một cô bạn có gương mặt xinh xắn đeo kính oval tròn lúc này đang chăm chú nhìn vào bài giải của cô.

Thấy Lâm Noãn, hốc mắt Tô Già Ni cay xè.

Lâm Noãn là bạn cùng bàn của cô sau khi chuyển đến đây - là mọt sách chính hiệu, từ nhỏ thành tích đã luôn đứng đầu. Thế nhưng kiếp trước, Lâm Noãn lại trượt kì thi đại học, chỉ thiếu đúng một điểm là có thể vào Thanh Đại. Không cam lòng, cô ấy tiếp tục ôn thi suốt bốn năm, nhưng càng thi kết quả càng tệ. Cuối cùng, Lâm Noãn xé hết giấy báo điểm, chấp nhận quay về tiếp quản công ty gia đình.

Tô Già Ni luôn nghĩ mối quan hệ giữa hai người chỉ là xã giao hời hợt. Nhưng mỗi lần cô bị người khác gây khó dễ trong các buổi tiệc giới thượng lưu, Lâm Noãn luôn là người đầu tiên đứng ra giải vây. Chính Lâm Noãn cũng là người đầu tiên cho cô lời khuyên sau khi phát hiện bệnh trầm cảm: “Tô Già Ni, tớ biết cậu là người ngoan cố, thứ càng không có được lại càng muốn giành lấy. Nhưng có những thứ càng cố lại chỉ càng khiến bản thân tổn thương. Đôi khi, từ bỏ mới là cách khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhõm. Tin tớ đi, thật đấy!”

Lúc này, tại phòng học.

Tô Già Ni khịt mũi, điều chỉnh lại giọng nói: “Có bốn cách giải.”

“Nhiều vậy sao? Có thể dạy tớ một chút được không?”

“Được.” Tô Già Ni mở bài thi ra.

Giọng nói ngọt ngào cộng với khuôn mặt khả ái và làn da trắng mịn khiến người nghe có cảm giác như được dỗ ngọt.

Cô một hơi trình bày bốn cách giải.

Nghe xong, ai nấy đều kinh ngạc.

Lâm Noãn mỉm cười: “Bạn cùng bàn à, trước giờ tớ đánh giá thấp cậu rồi. Cứ tưởng cậu tối ngày chỉ biết yêu đương, nào ngờ là vì muốn vào Thanh Đại nên mới bám lấy Trì Vực hỏi bài. Kết quả tiến bộ thật đấy!”

Tô Già Ni im lặng, biểu cảm khó nói hết thành lời.

“Cách thứ tư dùng cả kiến thức toán cao cấp. Trì Vực dạy cậu à?”

“Ừm.”

“Hả?! Cậu ta dạy cậu cả cái này luôn? Thế này có phải sợ cậu thi không đỗ nên dốc sức ôn không?”

Kiếp trước, cô từng nghĩ Trì Vực ít nhiều cũng có tình cảm với mình.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đều sáng tỏ.

Tô Già Ni chua xót trong lòng, vội chuyển chủ đề: “Sao cậu biết đó là kiến thức toán cao cấp?”

“Tớ từng xem qua, dự định hè này sẽ học trước, sợ sau khi đậu Thanh Đại sẽ không chuẩn bị kịp. Đừng nói tớ chăm, nhìn Trì Vực mà xem, học bá của học bá. Cậu ta học xong chương trình phổ thông từ đời nào rồi.”

Tô Già Ni ngẩn người, vô thức xoay cây bút trong tay.

Lâm Noãn lại lôi một đề thi khác ra.

“Bạn cùng bàn, bài này nữa. Cậu xem thử có cách giải nào nhanh hơn không?”

“Được, để tớ xem.”

Tô Già Ni tất nhiên là có.

Bài này Trì Vực đã từng dạy cô.

Kiếp trước, cô yêu Trì Vực đến phát cuồng.

Anh giảng cho cô từ trên đề đến vở nháp, thậm chí cả tin nhắn QQ – tất cả đều được cô lưu lại cẩn thận. Nếu không vì sợ bừa bộn, có lẽ cô đã treo tất cả lên tường.

Thỉnh thoảng thường lấy ra xem lại nên từng chi tiết, từng lời nói cô đều thuộc nằm lòng.

Ngược lại, bài thi đại học Trì Vực chưa từng giảng cho cô lần nào nên cô không nhớ rõ lắm.

Nghĩ lại, tình cảm đời trước cô dành cho Trì Vực đúng là bệnh hoạn. Chắc chắn anh rất ghét cô. Ngay cả bản thân cô bây giờ cũng sợ chính mình lúc đó.

Tô Già Ni khẽ thở dài.

May mà cô đã trọng sinh. Nếu không, cô sẽ còn bám theo anh mãi.

Tô Già Ni sau ba ngày trọng sinh cũng dần thích nghi được với cuộc sống hiện tại.

Ba ngày qua, Trì Vực không hề xuất hiện tại lớp học.

Đến ngày thứ tư, đúng vào thứ Bảy, tiết học kết thúc sớm lúc sáu giờ tối, học sinh nộp bài xong liền được tan lớp.

Tô Già Ni ở ký túc xá, hôm nay theo lịch phải về nhà.

Cô đeo ba lô, từ từ bước xuống cầu thang.

Bất ngờ, một nam sinh dáng người mảnh khảnh bước đến chắn trước mặt cô.

“Tô… Tô Già Ni.”

Tô Già Ni vốn định bước qua, nhưng ánh mắt vô thức liếc về phía gốc cây to cách đó không xa. Dưới tán cây, có vài nam sinh đang tụ lại, trong đó có một người vóc dáng nổi bật, vai rộng eo thon, khí chất cao ngạo – Trì Vực.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc