Thụy Niên

Chương 3: Trọng sinh

Trước Sau

break

Cô thậm chí không dám nói với Trì Vực, cũng không dám để gia đình anh biết cô đang phải điều trị tâm lý.

Cô sợ. Sợ họ sẽ càng ghét bỏ mình. Sợ họ sẽ tước đi quyền nuôi con của cô.

Chứng trầm cảm sau sinh ngày một nghiêm trọng. Bác sĩ trị liệu nhiều lần khuyên cô dùng thuốc, nhưng vẫn bị từ chối.

Cô luôn mộng tưởng rằng, nếu sinh thêm một đứa con nữa, có lẽ cô sẽ giữ được Trì Vực bên mình.

Nhưng thực tế, cô đã thua ngay từ đầu!

Tầm mắt Tô Già Ni dần trở nên mơ hồ. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, chật vật rời khỏi hội trường trước khi nước mắt kịp rơi.

***

Tại sân đua xe Kinh Thị.

Tô Già Ni đội mũ bảo hiểm, ngồi lên chiếc mô tô phủi bụi đã lâu, cảm nhận tiếng gió rít bên tai.

Trước đây, mỗi khi theo đuổi Trì Vực đến mức nản lòng, chính những vòng đua tốc độ này lại tiếp thêm cho cô dũng khí để tiếp tục.

Nhưng bây giờ, cô không muốn cố chấp nữa.

Cô đã mắc kẹt trong mối tình đơn phương mù quáng này quá lâu.

Tận mắt chứng kiến bản thân ngày càng lún sâu, từng chút từng chút đánh mất chính mình.

Giờ đây, cô muốn từ bỏ.

Những rung động thời niên thiếu lẽ ra nên khép lại trong im lặng, chứ không phải giày vò cô đến mức đáng thương như bây giờ.

Tô Già Ni lượn qua từng khúc cua trên sườn núi hết vòng này đến vòng khác cho đến khi kiệt sức.

Dừng xe, cô đi về phía đám đông đang ồn ào tranh cãi gần đó. Giữa họ xuất hiện một cô gái với mái tóc đỏ nổi bật, thu hút sự chú ý của cô.

Tô Già Ni tiến lại gần, hỏi: “Có thuốc không?”

“Thuốc gì?”

“Loại này.”

Chỉ trong chớp mắt, cô gái kia liền hiểu ra.

Cô ta lục tìm trong túi, lấy ra một viên thuốc rồi đưa cho Tô Già Ni.

“Tôi nói này, đường đường là thiếu phu nhân nhà họ Trì, ngay cả tiền mua thuốc cũng không có sao? Hay là cô không chịu nổi, lén lút dùng, sợ bị anh ta phát hiện?”

Tô Già Ni nuốt viên thuốc xong, điềm nhiên đáp: “Cảm ơn.”

Cô gái kia cười khẩy: “Nói miệng thôi à? Không có chút thành ý nào sao? Không sợ tôi mách chuyện này với Trì Vực à?”

“Tùy.”

“Phản ứng lạ vậy? Cô ổn không đấy?”

“Đi đây.”

Tô Già Ni leo lên xe rời đi.

Đúng lúc đó, một chiếc xe tải lớn lao đến từ phía đối diện.

Mơ hồ. Hoảng loạn. Trống rỗng.

Tô Già Ni chỉ nhớ mang máng rằng mình đã cố ép sát vào lề đường để tránh chiếc xe tải.

Nhưng rồi, trong khoảnh khắc bị mất tay lái, cả người và xe lao thẳng xuống vách núi.

Cô... chết rồi sao?

Thời gian như kéo dài vô tận...

Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói nam sinh hơi khàn. Âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang theo nét ngây ngô thuần khiết của thời học sinh.

Giọng nói trầm ổn khiến người ta bất giác muốn nghe thêm vài lần nữa.

Giống hệt Trì Vực năm đó ngồi giảng bài cho cô.

Âm thanh ấy đột nhiên ngưng lại. Một câu hỏi ngắn gọn vang lên, xen lẫn chút nghi hoặc: “Vẫn chưa hiểu à?”

Tô Già Ni: ???

Cô ngẩn người, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm.

Cô bất chợt nhận ra... khoảng cách giữa hai người hiện giờ rất gần.

Thiếu niên trước mặt khẽ nhíu mày, giọng điệu chậm rãi: “Tôi giảng lại lần nữa nhé?”

!!!

Trì Vực?!

Tô Già Ni bị dọa sợ, lập tức bật dậy khỏi ghế.

Chiếc ghế bị hất đổ, phát ra tiếng "két" chói tai. Tiếng động lớn khiến cả lớp đồng loạt quay lại nhìn.

Tô Già Ni ngơ ngác nhìn xung quanh: những gương mặt đơn thuần cùng chiếc bảng đen quen thuộc với dòng chữ đếm ngược ngày thi đại học.

Ngón tay cô bất giác run lên.

Không thể nào!

Cô... trọng sinh rồi?

Trở về thời điểm cách ngày thi đại học 31 ngày?!

Thiếu niên đối diện mím môi, lặng lẽ nhìn cô.

Tô Già Ni đầu óc tê dại. Cô biết hiện giờ anh đang mất kiên nhẫn, nhưng lần này, cô chọn cách không trực tiếp đối diện vấn đề.

Cô hiểu rõ đây là cơ hội duy nhất để bắt đầu lại. Cô không thể lặp lại những sai lầm trong quá khứ nữa. Lần này, cô nhất định phải tránh xa Trì Vực.

Tô Già Ni vội vàng dựng ghế rồi vươn tay cúi người lấy lại bài thi.

Nhưng bài thi đang bị đè dưới tay Trì Vực, tay cô khựng lại giữa không trung.

Cô bối rối lảng tránh ánh mắt anh, giọng nói run nhẹ không giấu nổi hoảng loạn: “Tớ... tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã giúp tớ suốt một năm qua.”

Trì Vực: ???

Cả lớp: ???

“Bài thi...”

Thiếu niên khẽ nhướng mày, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu. Gương mặt tuấn mĩ vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn.

Cậu chậm rãi nhấc tay lên.

Tô Già Ni lấy được bài thi liền nhanh chóng quay về chỗ ngồi, bộ dáng như vừa trút bỏ được gánh nặng.

Không khí trong lớp thoáng chốc trở nên kỳ lạ. Một vài học sinh bắt đầu xì xào bàn tán:

“Tô Già Ni hôm nay uống nhầm thuốc à?”

“Đúng rồi, từ lúc vào lớp mũi nhọn tới giờ, có hôm nào cậu ta không viện cớ hỏi bài Trì Vực đâu? Tiết sau là tiết tự học, giờ còn chưa bắt đầu vào tiết, như thế nào liền bỏ chạy rồi?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc