Tối qua, cô sợ anh đề nghị ly hôn, càng không dám đối diện với sự thật rằng mình sắp mất anh.
Trong tuyệt vọng, cô mạo hiểm dùng cách ngu ngốc nhất để níu giữ anh bên mình: cơ thể và đứa bé khác.
Cô thừa biết bản thân mình thấp hèn và đáng thương đến nhường nào.
Tô Già Ni cười khẩy, kéo chăn bước xuống giường.
Cơn đau tim bất ngờ truyền đến khiến cô loạng choạng đứng không vững.
Trước khi chuẩn bị ngã xuống, một cánh tay rắn rỏi đã kịp đỡ lấy eo cô.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc bao trùm.
Tô Già Ni ổn định lại nhịp thở. Cô xoay người, ánh mắt rơi trên người đàn ông trước mặt.
Anh mặc đồ ở nhà đơn giản, thoạt nhìn trông có vẻ nho nhã và cấm dục.
“Trì Vực...”
“Sao không ngủ thêm một lát?”
“Em còn phải dậy chuẩn bị bữa sáng.”
Trì Vực nhìn quầng thâm trên mắt cô, giọng điệu có chút lạnh nhạt: “Không cần, anh có thể làm được.”
“Nhưng em muốn nấu ăn cho anh.”
“Không khác là bao. Dì giúp việc làm bữa sáng còn...”
Chợt nhận ra lời mình nói có phần không ổn, anh điều chỉnh âm giọng: “Cũng giống như em làm vậy.”
Tô Già Ni nghe rõ từng chữ.
Nụ cười trên môi cô thoáng cứng đờ.
Cô cúi đầu, giấu đi đau thương trong đáy mắt.
Suốt mấy năm qua, cô nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt soi mói từ quản gia, kiên trì học hỏi, tìm hiểu những món anh thích. Dù bị người khác chế giễu, cô cũng chưa từng để tâm.
Nhưng hôm nay, chính miệng anh lại thốt ra lời này, chung quy hoàn toàn khác biệt.
Sự tổn thương cũng vì thế mà trở nên sâu sắc hơn.
Hóa ra, anh chưa từng trân trọng, cũng chẳng hề để tâm.
Cô chỉ là kẻ ngốc tự mình ảo tưởng, đơn phương níu kéo cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Tô Già Ni hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm giác cay cay ở sống mũi, ngẩng đầu giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô giả vờ hờn dỗi đấm nhẹ vào ngực anh, gượng cười nói: “Được được, em biết rồi, xem như đây là lần cuối.”
Nói xong, cô quay lưng rời đi, chậm chạp tiến về phía phòng tắm.
***
Sau khi ăn sáng xong, Trì Vực thay quần áo chuẩn bị đến công ty.
Như mọi ngày, Tô Già Ni giúp anh thắt cà vạt. Tay cô vòng qua cổ anh, động tác hôm nay bỗng chậm hơn thường lệ.
Anh nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Cô ngơ ngác: “Hả?”
“Có tâm sự sao?”
Cô lập tức lắc đầu, cười nhẹ: “Không có.”
Cà vạt đã thắt xong.
Cô vừa định lùi lại, Trì Vực bất ngờ vòng tay qua sau lưng, kéo cô sát vào người mình, cúi đầu hôn lên trán rồi buông ra.
Lịch thiệp. Đúng mực.
Tựa như một thói quen anh miễn cưỡng duy trì để chiều theo ý cô.
Trước đây, mỗi lần anh làm vậy, mắt cô sẽ sáng lên vui vẻ.
Nhưng hôm nay, cô chỉ im lặng.
Ánh mắt tĩnh lặng đến mức khiến anh hơi khựng lại.
Trì Vực thoáng cau mày, trầm giọng hỏi: “Tối qua mệt sao?”
Tô Già Ni giật mình, vội đáp: “Không... không có.”
Nghe anh nhắc đến tối qua, vô số hình ảnh thân mật lập tức tràn về.
Khuôn mặt trắng nõn hơi tái nhợt.
Đêm qua Trì Vực nồng nhiệt bao nhiêu, sáng nay liền lạnh nhạt bấy nhiêu.
Cô cúi đầu, ngón tay vô thức siết chặt gấu áo.
Giọng nói trầm ổn lần nữa vang lên từ phía đỉnh đầu: “Chiều nay có buổi kỷ niệm ngày ra trường, anh về đón em nhé?”
Tô Già Ni mỉm cười, lắc đầu: “Không cần đâu. Anh bận như vậy, em để bác tài đưa đi là được.”
***
Trường Cao trung Kinh Thị.
Tô Già Ni ngồi dưới khán đài, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Mọi thứ diễn ra bình thường, cho đến khi người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu các cựu học sinh ưu tú.
Trì Vực từ tốn bước lên sân khấu. Theo sau anh là vài người, trong đó có một cô gái đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Nụ cười trên môi Tô Già Ni dần cứng lại.
Giữa tràng pháo tay vang dội còn có thể nghe thấy những tiếng hò hét phấn khích xen lẫn lời bàn tán xì xào.
“Oa! Học trưởng đẹp trai quá, vừa nhìn tớ đã yêu mất rồi.”
“Á! Nhìn kìa, người phụ nữ bên cạnh anh ấy... là nữ minh tinh nổi tiếng đúng không?”
“Trời, cô ấy cũng được xem là cựu học sinh ưu tú sao?”
“Sao lại không? Bây giờ cô ấy nổi tiếng khắp toàn cầu, là niềm tự hào của giới giải trí. Chưa kể, cô ấy còn quyên góp 100 triệu nhân dân tệ cho buổi kỷ niệm này, mà hình như là vì học trưởng đấy.”
“Hả? Hai người họ quen nhau sao?”
“Tất nhiên! Hồi còn đi học, tin đồn hẹn hò của họ rầm rộ lắm.”
“Vậy bây giờ họ có phải đang yêu nhau không? Nhìn hai người họ quả thật rất xứng đôi.”
“Không đâu, nghe nói học trưởng vẫn luôn đợi cô ấy quay về. Nhưng hai năm trước, anh ấy bị một người phụ nữ tính kế, có con rồi đành phải cưới cô ta.”
“Gì cơ? Không thể nào! Mới chừng đó tuổi đã kết hôn? Ai lại có thể ép buộc anh ấy chứ?”
“Ai mà biết, chắc là loại phụ nữ mặt dày vô sỉ, dùng con ép cưới. Nhưng hình như giờ họ đã ly hôn rồi?”
“Không rõ lắm, nhưng tỷ tỷ xinh đẹp đã trở về, có lẽ cũng sớm thôi.”
Những lời bàn tán như vậy, cô không phải chưa từng nghe.
Nhưng hôm nay, từng câu từng chữ lại như lưỡi dao cứa sâu vào tim cô.
Tô Già Ni cứng đờ ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo Trì Vực và nữ minh tinh trên sân khấu.
Hôm qua, cô có thể ngăn họ gặp nhau. Nhưng hôm nay, ngày mai, rồi những ngày sau nữa, cô chẳng thể can dự nổi.
Họ đều là những người xuất sắc, gặp lại nhau chỉ là điều sớm muộn.
Còn cô, Tô Già Ni - học bá của trường Cao trung Kinh Thị, giờ chỉ là một bà nội trợ vô danh quanh quẩn trong xó bếp. Ngay cả bộ quần áo Trì Vực mặc hôm nay để đứng bên cạnh người phụ nữ kia, cũng do một tay cô chọn.