Thụy Niên

Chương 1: Ngộ nhận

Trước Sau

break

Đêm khuya.

Tại Kinh Thị, trong căn phòng ngủ của một tòa cao ốc sang trọng, thấp thoáng bóng dáng nam nữ triền miên quấn quýt. Thân hình người đàn ông cao lớn phủ lên người cô, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau khiến Tô Già Ni không kìm được run rẩy.

Tiếng quần áo sột soạt vang lên khe khẽ.

Một lúc lâu sau, Trì Vực mới chịu rời khỏi môi cô, vươn tay tìm kiếm ngăn tủ đầu giường.

Tô Già Ni nhanh chóng đưa tay ngăn cản, giọng nói mềm mại xen chút khẩn cầu: “Trì Vực, em rất thích con gái. Chúng ta... liệu có thể không?”

Bàn tay người đàn ông khựng lại, ngón tay vừa chạm vào chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ liền buông lỏng, để nó rơi lại vị trí cũ. Anh xoay người bật đèn ngủ, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt nhìn cô chăm chú.

Thấy anh không trả lời, Tô Già Ni do dự cắn môi, ánh mắt mang theo tia hi vọng lặp lại câu hỏi: “Được không?”

Trì Vực trầm ngâm nhìn cô: “Em muốn, hay là ba mẹ muốn?”

“Là em muốn.”

Tô Già Ni nói xong, nhận thấy sắc mặt anh không đổi, ánh mắt so với ngày thường thậm chí lạnh hơn vài phần, cô lại cắn môi, thả lỏng tay, nhỏ giọng: “Đừng bận tâm, không được cũng chẳng sao.”

Bất ngờ, Trì Vực nắm lấy tay cô. Ngón tay đan chặt vào giữa những kẽ hở, vừa dịu dàng vừa bá đạo, không cho cô cơ hội trốn tránh.

Anh siết nhẹ tay cô, cúi người xuống, áp chặt cô lên tấm nệm.

Giọng nói trầm thấp mang theo sự chắc chắn: “Được.”

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt vốn ảm đạm của Tô Già Ni như bừng sáng. Cô bật dậy, chủ động hôn lên môi anh.

Trì Vực thuận thế ôm lấy gáy cô, cúi đầu đáp lại. Nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt.

Như thể vẫn chưa tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt, vừa hôn, anh vừa lặng lẽ nhìn cô đánh giá.

Đôi mắt phượng sắc bén. Nhưng chính đôi mắt ấy lại là thứ cô yêu nhất ở anh.

“Trì Vực...” Tô Già Ni không nhịn được mà gọi tên anh.

Trì Vực khàn giọng đáp lại: “Ừ?”

Đuôi mắt Tô Già Ni ửng đỏ, giọng nói từ lúc nào đã trở nên nghẹn ngào: “Em yêu anh...”

Khi nói, ánh mắt cô luôn dõi theo anh, mắt đào hoa ướt át phủ một lớp sương mờ, thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa mị hoặc mê người.

Trì Vực không nói gì, chỉ vươn tay che mắt cô lại, cúi xuống, hơi thở nóng rực lần nữa phả lên làn da trắng mịn.

Một đêm cuồng nhiệt.

***

Sáng hôm sau, Tô Già Ni tỉnh dậy đã thấy bên cạnh trống không.

Cô đưa tay sờ sang bên cạnh chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Tim cô cũng bất giác lạnh theo.

Trì Vực lại rời đi.

Dù đã kết hôn hai năm, dù đêm qua quấn quýt đến tận khuya, anh vẫn không ở lại qua đêm trong căn phòng vốn dĩ thuộc về hai người họ.

Hốc mắt cô đỏ lên. Tô Già Ni ngửa đầu, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống.

Cô yêu Trì Vực từ cái nhìn đầu tiên.

Anh có gương mặt hoàn mỹ, khí chất cao ngạo, thành tích học tập xuất sắc, là nam thần của trường Cao trung Kinh Thị, cũng là Thái tử gia không ai dám đụng tới trong giới kinh doanh.

Nhưng cô yêu anh không chỉ vì những điều ấy, mà vì chính con người anh.

Vì anh, cô ngày đêm miệt mài học tập, cố gắng thi đỗ vào cùng một trường đại học, tìm đủ mọi cách theo đuổi nhưng vẫn không được anh đáp lại.

Sau này, khi tốt nghiệp đại học, cô cố tình tiếp cận anh thông qua buổi tụ họp cùng bạn bè.

Hôm đó, anh uống say, cô đưa anh về nhà.

Chuyện gì đến rồi sẽ đến.

Sau đêm ấy, cô có thai.

Cô dùng đứa bé để ép anh cưới mình.

Hai năm hôn nhân, con trai họ đã một tuổi rưỡi.

Cô biết, tất cả những điều này là do cô cưỡng cầu mà có được.

Thực chất, anh không hề yêu cô.

***

Hôm qua, người phụ nữ từng vướng tin đồn tình cảm với anh - nữ diễn viên nổi tiếng đã ra nước ngoài nhận vô số giải thưởng bất ngờ về nước.

Trùng hợp thay, ngay thời điểm đó, cô nghe được tin Trì Vực đã hỏi bạn bè một câu: “Làm thế nào để tỏ tình với người mình thích?”

Tin tức lan truyền. Có người trêu chọc rằng sau bao năm theo đuổi, cuối cùng cô cũng sắp tu thành chính quả. Nhưng cũng có kẻ chế giễu, nói rằng đến giờ mới hỏi câu đó, thì chắc chắn không phải dành cho cô rồi.

Không cần ai nói, cô cũng tự hiểu.

Nhưng cô là Tô Già Ni. Sao cô có thể để người đàn ông mình yêu đi tỏ tình với người phụ nữ khác?

Hôm qua, cô gửi con về nhà ông bà nội, sau đó lái xe đến trước trụ sở công ty chờ anh tan làm.

Cô kiên quyết cùng anh về nhà, quấn lấy anh, thậm chí còn cố tình mở phim để hai người họ cùng xem.

Nhưng trớ trêu thay, nữ chính trong phim lại do người phụ nữ kia đóng.

Nhìn anh chăm chú theo dõi từng phân cảnh, lòng cô dâng lên nỗi chua xót.

Cô dò hỏi: “Anh thích kiểu phụ nữ như nữ chính trong phim sao?”

Trì Vực không nhìn cô, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Cô cắn môi, giọng hơi run: “Thích... kiểu nào?”

Anh bình thản trả lời: “Một người phụ nữ có mục tiêu rõ ràng, gặp khó khăn không từ bỏ, kiên định và tàn nhẫn với chính bản thân.”

Giọng anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng hôm nay từng lời nói như nhát dao khảm sâu vào tim cô.

Rõ ràng trước đây, anh từng nói thích những cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn.

Vì thế, cô đã từ bỏ sự nghiệp, quay về làm thiếu phu nhân nhà họ Trì, học cách hòa nhập vào giới thượng lưu, từng bước xây dựng hình tượng một người vợ chuẩn mực.

Nhưng bây giờ, anh lại nói thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ?

Là do anh thay đổi khẩu vị, hay do người anh thích vốn chưa từng là cô?

Tô Già Ni cười khổ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc