Thụy Niên

Chương 10: Thủ tục ly hôn

Trước Sau

break

Tô Già Ni dẫn ông ngoại đến gặp Lâm Noãn.

Khoảng cách giữa hai nơi không tính là quá xa.

Lâm gia vì lo ngại kẹt xe có thể làm muộn giờ thi nên đã thuê khách sạn ở gần đó, tiện cho việc di chuyển.

Lâm Noãn lúc này cũng vừa từ bệnh viện trở về.

“Hu hu Già Ni à.”

Vừa thấy Tô Già Ni, Lâm Noãn lập tức lao đến ôm chầm, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều.

Tô Già Ni một bên vỗ lưng, một bên dịu giọng an ủi: “Lâm Noãn, cậu tin tớ không?”

“Hả?”

“Ông ngoại tớ biết châm cứu, có lẽ có thể giúp được cậu.”

Nghe vậy, Lâm Noãn lập tức ngừng khóc.

“Là thật sao? Ông ngoại cậu là thầy thuốc Đông y? Ông ơi, xin ông giúp cháu với ạ! Tất cả hi vọng của cháu đều đặt vào ông đấy!”

Tô lão bắt mạch cho Lâm Noãn xong chậm rãi nói: “Không khó chữa, chỉ cần châm cứu một lúc là khỏi.”

“Châm cứu mất bao lâu ạ?”

“Yên tâm, chưa tới một tiếng.”

Lâm Noãn mừng rỡ như nhặt được vàng, hai tay dang rộng ra trước mặt, “Vậy ông làm đi ạ, làm mạnh một chút, cháu chịu được.”

Từ lúc bước vào, người nhà họ Lâm vẫn luôn quan sát ông Tô. Một ông lão tóc bạc trắng, ăn mặc giản dị, khí chất ôn hòa nho nhã, trên người thoang thoảng mùi thuốc bắc, nhất thời không phân biệt được trình độ tay nghề.

Mẹ Lâm lộ vẻ do dự: “Châm cứu liệu có để lại tác dụng phụ gì không bác?”

Dì Lâm cũng tế nhị hỏi: “Trước đây ông từng điều trị bệnh này chưa ạ?”

Ba Lâm cũng muốn hỏi, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào.

Tô Già Ni nhìn ra sự lo lắng của người nhà họ Lâm bèn nói ra tên của ông ngoại mình.

Tên vừa được thốt ra đã khiến bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Người nhà họ Lâm lập tức thay đổi sắc mặt.

“Ông Tô? Là ông Tô thật sao!”

“Chúng tôi đúng là có mắt như mù. Được ông Tô ra tay cứu chữa là phúc phần ba đời nhà họ Lâm!”

“Ông cứ yên tâm châm cứu, cần hỗ trợ xin hãy nói với chúng tôi.”

“Hức hức, Ni Ni, cảm ơn cậu nhiều lắm!”

“Không cần cảm ơn, mình cũng chỉ góp chút sức nhỏ thôi.”

Mọi người trong phòng đều bật cười vui vẻ.

Bầu không khí nặng nề trong phút chốc tan biến như chưa từng tồn tại.

Quá trình châm cứu diễn ra vô cùng thuận lợi.

Lâm Noãn hồi phục nhanh chóng, tươi cười chạy tới điểm thi. Người nhà họ Lâm cảm kích vô cùng, ngỏ ý muốn mở tiệc cảm ơn.

Nhưng Tô Già Ni thay mặt ông ngoại từ chối.

Ông ngoại cô vốn là người sống kín tiếng, không thích giao du hay qua lại phức tạp với bên ngoài.

Mẹ Tô - Tô Lê Tố đã đứng đợi sẵn ngoài cửa khách sạn từ lâu. Vừa thấy Tô Già Ni và ông cụ cùng nhau bước ra, bà liền tiến lên chào hỏi.

“Ba.”

“Hừ!”

Ông Tô hừ lạnh một tiếng, sải bước lướt qua người bà.

Mẹ Tô khẽ ra hiệu với con gái rồi vội vàng đuổi theo phía sau.

Tô Già Ni vờ như không nhìn thấy, nắm lấy cánh tay ông ngoại: “Ông ơi, tối nay ông muốn ăn gì ạ? Để cháu gái đưa ông đi nha?”

“Không đi. Về khách sạn, ăn cơm hộp.”

“Không phải ông từng nói cơm hộp không tốt cho sức khỏe, dặn cháu đừng ăn sao?”

“Thỉnh thoảng ăn một bữa không chết được.”

“Vậy được, cháu ăn cơm hộp cùng ông.”

“Như vậy sao được? Bảo bối của ông sao có thể ăn cơm hộp chứ? Mau chọn nhà hàng, tối nay ông mời.”

Mũi Tô Già Ni cay xè.

Cô không dám tưởng tượng, nếu kiếp trước ông ngoại biết cô từng tuyệt vọng đến mức gieo mình xuống vực, liệu sẽ đau lòng đến mức nào.

Tô Lê Tố không bỏ lỡ cơ hội, vội chen vào: “Ông con sống tiết kiệm như vậy, chẳng bằng để mẹ mời đi. Bàn ăn mẹ cũng đặt sẵn rồi.”

“Tôi là một ông già gần đất xa trời, sống giản dị liền bị nói là keo kiệt? Với chị, đúng là một xu tôi cũng chẳng muốn tiêu. Cả đời tích góp của ta đều để lại cho Tiểu Ni. Ăn cơm cùng chị? Hừ, nghe thôi đã thấy no rồi.”

Đúng là chưa kịp ăn cơm Tô Lê Tố đã bị chọc tức đến no.

***

Trong nhà hàng.

Tô Già Ni, mẹ và ông ngoại cùng ngồi vào bàn.

Do Tô Lê Tố mượn cớ chúc mừng cô thi đại học nên ông Tô đành miễn cưỡng đi cùng.

Ba người có khẩu vị tương đối giống nhau, bữa cơm diễn ra khá hòa thuận.

Mãi đến khi ăn gần xong, Tô Lê Tố mới chậm rãi lên tiếng: “Ba, con muốn ly hôn. Hiện tại đã bắt đầu làm thủ tục rồi.”

Ông Tô sững người.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc