Thụy Niên

Chương 11: Lễ trưởng thành

Trước Sau

break

Tô Già Ni có chút bất ngờ.

Cô nhớ rõ kiếp trước ba mẹ mình dù không còn tình cảm nhưng cũng chưa từng nhắc đến chuyện ly hôn. Mãi về sau, ba cô mở rộng quy mô sản xuất thất bại, gánh món nợ khổng lồ. Từ đó ông bắt đầu sa vào thói rượu chè cờ bạc, không chỉ bòn rút tiền của Trì Vực mà ngay cả phòng khám Đông y ông ngoại để lại cũng không tha.

Hiện tại công ty vừa mới ổn định được chút, mẹ cô – Tô Lê Tố lại chủ động ly hôn. Đúng là chuyện này chưa xong chuyện khác lại ập tới!

“Hừ! Giờ thì sáng mắt ra rồi chứ gì? Lúc trước là ai sống chết đòi lấy thằng đó cho bằng được?!”

“Con...”

“Là ai đã đem hết số tiền mẹ con dành dụm để chữa bệnh đưa cho nó lấy vốn làm ăn?”

“Con... Nhưng số tiền đó là mẹ tự nguyện cho con. Mẹ nói sống như vậy quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục chữa trị nữa.”

“Tô Lê Tố! Đến giờ mà con còn ngây thơ không hiểu vì sao mẹ con lại nói như thế sao?”

“Ba nghĩ nhắc đến mẹ con không đau lòng sao? Đừng lúc nào cũng nói như thể chỉ có ba mới yêu mẹ nhất! Con yêu mẹ cũng chẳng kém gì ba cả.”

Bầu không khí phút chốc trở nên căng thẳng.

Tô Già Ni im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Khi nào ba mẹ chính thức ly hôn ạ?”

“Đang chờ phân chia tài sản. Hoàn thành xong thủ tục chắc là sau sinh nhật con.”

“Vừa hay, đến lúc đó con sẽ chẳng cần phải chọn sống cùng ai nữa.”

“Ni Ni…”

“Tiểu Ni của ông thật hiểu chuyện. Về sau đừng dính dáng gì đến hai kẻ đáng ghét đó nữa, có chuyện gì cứ đến tìm ông ngoại. Tuy ông không giàu có như bọn họ, nhưng cái phòng khám Đông y này cũng đủ nuôi cháu sống thoải mái cả đời.”

“Vậy con sẽ ăn bám ông ngoại suốt đời.”

“Ông ngoại mong còn chẳng được! Chỉ sợ Tiểu Ni chê Tứ Sơn quê mùa, không bằng Kinh Thị phồn hoa.”

“Sao có thể chứ? Hồi nhỏ con ở Tứ Sơn cùng ông bà ngoại vui biết bao nhiêu.”

“Được được, Tiểu Ni nhà ta đâu có giống hai cái đứa ham hư vinh kia.”

Tô Lê Tố chợt lên tiếng: “Ba, sau khi ly hôn, con định quay về Tứ Sơn.”

Ông Tô gắt gỏng: “Muốn về lúc nào thì về. Căn nhà cưới mẹ mua cho chị không phải bán đi rồi mua lại đấy sao? Nhà ở đâu thì về đó mà ở, đừng đến làm phiền ta!”

Tô Lê Tố: “…”

Rốt cuộc ai mới là con gái ruột của ông?!

Tô Già Ni theo ông ngoại về Tứ Sơn sống một thời gian. Mãi đến khi nhận được giấy thông báo tham dự lễ trưởng thành cô mới quay lại Kinh Thị.

***

Tiếng cười đùa náo nhiệt vang vọng khắp hội trường.

Các nữ sinh đều diện lễ phục tinh xảo, trang điểm nhẹ, tươi cười rạng rỡ như hoa. Nam sinh phần lớn mặc vest đen, thắt cà vạt chỉnh tề, tóc tai bóng bẩy, trông rất chững chạc.

Ở kiếp trước, mẹ Tô đã sớm chuẩn bị cho Tô Già Ni một bộ lễ phục cao cấp làm từ lụa satin, kiểu dáng lộng lẫy chỉ để gây ấn tượng với Trì Vực.

Nhưng kiếp này, cô không còn muốn trở thành tâm điểm chú ý trong mắt ai nữa. Tô Già Ni tùy tiện chọn một chiếc váy đơn giản trong tủ đồ, trang điểm nhẹ nhàng.

“Aaa bạn cùng bàn! Cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi!”

Tô Già Ni còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Noãn từ đâu chui ra đã bị cô bạn ôm chặt lấy, muốn tránh cũng không kịp.

Lâm Noãn phấn khích đến mức hét lên.

“Bạn cùng bàn, nhà ông ngoại cậu vui không? Mình cũng muốn đến Tứ Sơn chơi thử một lần! Lần sau quay lại có thể dẫn mình theo cùng không?”

“Được, sau này có cơ hội sẽ dẫn cậu tới Tứ Sơn chơi.”

“Tuyệt! Bạn cùng bàn, hứa rồi đấy nhé, cậu không được nuốt lời đâu đó!”

“Ừm.”

Tô Già Ni hơi nhíu mày, bất chợt cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu nhìn quanh nhưng chỉ thấy các bạn học tụm năm tụm ba trò chuyện rôm rả.

Vừa định quay đi, cô vô tình chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Trì Vực đang lướt ngang qua.

Tô Già Ni căng thẳng cúi đầu.

Chỉ sợ chậm một giây, hồn phách cô sẽ bị anh câu đi mất.

Đúng lúc ấy, cửa hội trường mở ra. Lâm Noãn kéo tay cô hòa vào dòng người tiến vào bên trong.

Tô Già Ni khẽ thở phào.

Hiệu trưởng cùng giáo viên đại diện trong trường lần lượt lên phát biểu.

Tiếp đó Trì Vực cũng đại diện học sinh toàn trường bước lên sân khấu.

Anh vốn sở hữu khí chất hơn người, nay mặc vest lại càng tôn lên dáng người nổi bật. Mái tóc đen nhánh, mày kiếm sắc lạnh, đôi mắt sâu hút - toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị cấm dục khiến người ta khó lòng rời mắt.

Tô Già Ni cúi đầu không dám nhìn thẳng, nhưng giọng nói trầm thấp quen thuộc lại như có như không xoẹt qua khiến tim cô không khỏi đập loạn xạ.

Dưới khán đài, tiếng hò hét của nữ sinh và phụ huynh vang lên không ngớt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc