“Cậu ấy là nam thần trường con. Học bá chính hiệu, lần nào thi cũng đứng top đầu.”
“Thành tích học tập xuất sắc luôn!”
“Ôi mê gương mặt này quá đi mất!”
“Mẹ cũng mê...”
“Aaaa cả giọng nói trầm khàn kia nữa. Thật muốn nói chuyện với cậu ấy một lần!”
“Mẹ cũng muốn nói chuyện.”
“Ha ha con phải kể chuyện này cho ba mới được!”
“Ý mẹ là muốn cậu ấy trở thành con rể nhà mình.”
Cũng có người tỉnh táo hơn: “Con à, đó là Trì Vực của nhà họ Trì. Trì gia xưa nay có máu mặt lớn trong quân đội, chính trị lẫn thương trường, không phải người bình thường như mình có thể chạm tới. Ngắm thì được nhưng đừng để bản thân mình lún quá sâu.”
Trì Vực vừa phát biểu xong, cả khán phòng lập tức vỗ tay vang dội.
Tiếp theo là phần phát biểu của đại diện hội phụ huynh.
Cuối cùng là nghi thức quan trọng nhất của buổi lễ: bước qua cánh cổng trưởng thành.
Phụ huynh cùng học sinh sánh bước qua cổng, ai nấy đều có đôi có cặp.
Những học sinh không có phụ huynh đi cùng sẽ tự bắt cặp ghép nhóm với nhau.
Trước cổng là ba dải lụa đỏ bắt mắt trải dài.
Tô Già Ni cố tình bước chậm lại nhường mọi người đi trước.
Trì Vực cũng từ chối tất cả lời mời đi cùng.
Cuối cùng, nói là trùng hợp thì cũng thật trùng hợp.
Chỉ còn lại cô và anh.
Tô Già Ni sững người đứng yên tại chỗ.
Người dẫn chương trình lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: “Hai em học sinh phía cuối kia, mời nhanh chóng bước qua cánh cổng trưởng thành.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hai người.
Chu Minh Tỉ bật cười thành tiếng.
Các bạn học phía sau không hiểu đầu đuôi câu chuyện cũng bắt đầu hò hét cổ vũ.
Gò má Tô Già Ni đỏ bừng.
Người dẫn chương trình cười cười nói: “Bạn học Trì Vực, em chủ động trước đi.”
Trì Vực sắc mặt bình thản đưa tay phải ra.
Giữa ánh nhìn chăm chú của bao người, Tô Già Ni không còn đường lui, ngượng ngùng nắm lấy tay Trì Vực, mặc anh từng bước dắt đi.
“Oa!”
“Hai người họ đúng là đẹp đôi!”
“Là cặp yêu sớm của trường con à?”
“Không phải đâu. Để con kể mẹ nghe, bạn nữ kia trước học bên lớp quốc tế, vì muốn theo đuổi nam thần mà chuyển sang lớp mũi nhọn, sau đó…”
Người chủ trì nhìn hai người cùng nhau bước qua cánh cổng, ánh mắt đầy hàm ý, lớn giọng tuyên bố: “Buổi lễ kết thúc!”
Các bạn học xung quanh vỗ tay rần rần, cười nói không ngớt.
Tô Già Ni hận không thể đào lỗ chui xuống, lắp bắp giải thích: “Cảm ơn… xin lỗi… mình không cố ý nán lại đến cuối, cũng không cố tình đi cùng cậu…”
Trì Vực nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Già Ni bị ánh mắt lạnh như băng của cậu dọa đến rùng mình, vội vàng buông tay xoay người bỏ chạy.
Ánh mắt Trì Vực càng lạnh thêm.
Tô Già Ni bối rối không hiểu rốt cuộc là vì kiếp trước khi cô cùng mẹ tham dự lễ trưởng thành, bị xúi giục đến tìm Trì Vực chụp ảnh, mời cậu ăn cơm rồi bị từ chối trước mặt bao người; hay là vì hiện tại vô tình cùng cậu bước qua cánh cổng trưởng thành khiến cậu chán ghét.
Cuối cùng cả lớp nhận bằng tốt nghiệp và ảnh kỉ yếu.
Tô Già Ni cầm ảnh tốt nghiệp, chưa thèm nhìn qua đã nhét ngay vào túi.
Bởi cô nhớ rất rõ, đây chính là tấm ảnh tốt nghiệp của kiếp trước. Lúc ấy cô cố tình chen vào đứng trước Trì Vực, đẩy các nữ sinh khác ra sau.
Kết quả, trong tấm ảnh tốt nghiệp, cô và Trì Vực một trước một sau. Sau này khi kết hôn cô còn đặc biệt cắt tấm ảnh đó thành ảnh đôi, cất giữ cẩn thận.
Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của họ ở kiếp trước.
Nhưng kiếp này, nó đã không còn là duy nhất.
Trong nhóm lớp, mọi người đang điên cuồng chia sẻ bức ảnh cô và Trì Vực nắm tay nhau bước qua cổng trưởng thành.
“Góc này chụp đẹp ghê!”
“Ừ ừ, đúng chuẩn ảnh couple luôn!”
“Nói thật đi, nhìn ảnh này giống ảnh cưới không? Nếu Tô Già Ni ăn mặc đẹp hơn chút nữa là hoàn hảo rồi!”
“Tấm này tao chụp mới gọi là ảnh cưới nè! Nhìn xem, Trì Vực trông không còn lạnh lùng như mọi khi nữa đúng không?”
“Khỉ thật! Tụi mày nhìn đi, Trì Vực có phải đang cười không?!”
“Sao có thể?! Do góc chụp thôi! Trì Vực sao có thể cười chứ?”
“Chỉ là khóe môi hơi nhếch nhẹ một chút, do mày chỉnh hiệu ứng ánh sáng thì có!”
“Ha ha ha… Kệ đi. Tô Già Ni theo đuổi quyết liệt như vậy, cuối cùng cũng được cùng Trì Vực nắm tay bước qua lễ trưởng thành, chắc đang mừng phát điên rồi!”
Làm gì có chuyện đó. Cô đang xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ trốn cho xong.
Trong khi đám người đó đang cười nói rôm rả, Tô Già Ni lặng lẽ di chuyển ngón tay thoát khỏi nhóm lớp.