Kết quả thi đại học vừa được công bố.
Tô Già Ni bị Lâm Noãn kéo tới một nhà hàng sang trọng, nghe đồn rằng trước có rất nhiều thủ khoa tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô ở đây.
Vừa vào phòng cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cậu còn hẹn ai khác à?”
“Không có, chỉ có tớ và cậu.”
“Chỉ hai đứa mình ăn trong căn phòng rộng thế này á?”
“Ha ha... Ăn với bạn cùng bàn bữa cơm, đâu cần câu nệ như vậy.”
Tô Già Ni nhìn ra ngoài cửa kính, tầm mắt vừa hay dừng trên chiếc Cayenne đỗ trước cửa nhà hàng, biển số xe trông khá quen mắt.
Nhìn kĩ thì... rất giống xe Chu Minh Tỉ.
Cô nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy Chu Minh Tỉ bước xuống từ ghế lái, đi vòng ra sau xe, vừa mở cửa vừa cúi đầu cười nói với ai đó.
Tô Già Ni linh cảm có điều chẳng lành.
Quả nhiên, mười giây sau, một dáng người quen thuộc từ trong xe bước ra.
Là Trì Vực!
Anh đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Làn da trắng sau gáy khiến Tô Già Ni không thể rời mắt.
Lâm Noãn cũng chen tới ghé sát cửa sổ: “Bạn cùng bàn, nhìn thấy người mình thích vui không?”
“?”
“Thật không giấu gì cậu, tớ đã vắt óc suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng nghe được tin Trì Vực và đám Chu Minh Tỉ hôm nay sẽ tới nhà hàng này liên hoan nên dẫn cậu tới đây mai phục trước.”
“…”
“Họ ngồi ở phòng bên cạnh. Tớ phải tốn bao công sức mới giành được căn phòng này. Đừng xúc động quá đó!”
“…”
Tô Già Ni biểu cảm phức tạp, mất 30 giây mới điều chỉnh lại cảm xúc, giọng nói vốn mềm mại giờ hơi khô khốc: “Tại sao cậu lại sắp xếp việc này?”
“Để cậu tỏ tình với Trì Vực chứ sao. Không phải cậu từng nói rất thích Trì Vực à? Đã giúp thì phải giúp cho trót. Tớ còn chuẩn bị sẵn một màn tỏ tình hoàn hảo giúp cậu luôn rồi.”
Tô Già Ni nghĩ nghĩ một lúc. Đúng là kiếp trước cô từng nói vậy.
“Nhưng chẳng phải trước kia cậu luôn khuyên tớ đừng phí thời gian với Trì Vực sao?”
“Đó là chuyện trước kia, giờ thì khác rồi. Trì Vực dạy cậu bao nhiêu thứ, ai cũng nhìn ra cậu ấy có tình cảm với cậu. Hơn nữa, cậu cũng thật lòng thích Trì Vực mà, phải không?”
“Khoảng thời gian tránh mặt Trì Vực, cậu như biến thành một người hoàn toàn khác, không giống Tô Già Ni dám yêu dám hận mà tớ từng biết nữa.”
Hốc mắt Tô Già Ni đỏ hoe, mấp máy không nói nên lời.
“Đừng cảm động quá mà khóc đó nha~ Nếu thích thì phải giành lấy! Lát nữa tra điểm xong, nếu kết quả tốt nhất định phải chạy sang phòng kế bên tìm Trì Vực! Còn nếu không tốt… Phi! Tớ tin cậu chắc chắn đạt điểm cao!”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhân viên phục vụ bước vào.
“Xin chào, điều hòa phòng kế bên bị hỏng, không biết các bạn có thể đổi phòng không? Bên đó cũng là học sinh trường Trung học số 1 Kinh Thị.”
“Hả?”
Nhà hàng cao cấp thế này mà cũng hỏng điều hòa sao?
“Oa~ Lâm Noãn, Tô Già Ni, là hai cậu à? Chỉ có hai người thôi sao? Đổi phòng đi, không phiền chứ?”
“Không phiền.”
“Ha ha ha, Chu cẩu, cậu thấy chưa? Còn dám bảo Tô Già Ni không theo đuổi A Vực nữa. Đây chẳng phải là tới tận nơi phục kích sao?”
“…”
“Đừng nói linh tinh, phòng này là tớ đặt, không liên quan đến Già Ni.”
“Được được, đừng có trừng mắt nhìn tôi như vậy, xin lỗi mà.”
“…”
Một nhóm người lần lượt bước vào, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn.
Chu Minh Tỉ và Tạ Kiêu Thuấn đều có mặt.
Chỉ riêng Trì Vực là không thấy đâu.
“Đã qua 12 giờ rồi. Tô Già Ni, cậu không tra điểm à?”
“Ừm.”
Mười mấy cặp mắt sáng rực đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Tô Già Ni và Lâm Noãn cùng mở laptop, đăng nhập vào trang web tra điểm.
Trang chủ quay vòng hồi lâu cuối cùng cũng hiển thị kết quả.
“Aaaa!! Ni Ni, nhìn này...”
Lâm Noãn nhào tới ôm Tô Già Ni, giọng run lên vì phấn khích: “Tớ ẩn điểm rồi!”
<Ẩn điểm: là một cơ chế đặc biệt chỉ áp dụng cho những thí sinh đạt điểm rất cao, thường là nằm trong top đầu toàn tỉnh hoặc thành phố nhằm tránh đấu đá ngầm giữa các trường top khi giành thí sinh.>
“Chúc mừng cậu, Lâm Noãn!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Ẩn điểm chắc là nằm trong top 20 rồi. Để tớ xem thử!”
Mười mấy cái đầu chen chúc quanh màn hình laptop.
Chỉ riêng Chu Minh Tỉ vẫn đứng yên tại chỗ: “Tô Già Ni, cậu được bao nhiêu điểm?”
Tô Già Ni vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt phượng quen thuộc.
Trì Vực không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, ánh mắt lơ đãng nhìn cô.
Ngay sau Trì Vực, một dáng người mảnh mai bước tới, giọng nữ theo đó vang lên: “Sao đều qua đây hết rồi? Không phải nói ngồi phòng bên cạnh sao?”