“A! Bạch Yên Lạc? Cậu về nước khi nào? Phim đóng máy rồi à?”
“Yên Lạc, mau đến đây xem này!”
Là Bạch Yên Lạc.
Vừa nhìn, trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh Bạch Yên Lạc mỉm cười dịu dàng cùng Trì Vực sánh bước trong buổi tọa đàm dành cho học sinh ưu tú.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan dần lên. Trong chớp mắt, toàn thân Tô Già Ni lạnh ngắt.
Trì Vực bước vào phòng, thản nhiên ngồi đối diện cô, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại, dáng vẻ xa cách lạ thường.
Lâm Noãn lúc này mới buông Tô Già Ni ra, hỏi: “Ni Ni, kết quả thế nào?”
“Cũng tạm ổn.”
Tô Già Ni cắn môi, cố gắng hết sức che giấu bàn tay đang run rẩy. Cô nhanh chóng đóng laptop lại, cất vào balo rồi đeo lên vai.
“Mình đi vệ sinh một lát.”
***
Trong nhà vệ sinh, Tô Già Ni đứng lặng lẽ bên bồn rửa tay. Dòng nước ấm chảy qua mu bàn tay, lòng bàn tay rồi cả cổ tay nhưng vẫn khiến cô run rẩy không thôi.
Kí ức kiếp trước ùa về. Cái dáng vẻ hèn mọn lấy lòng, bị khinh thường, bị chế giễu không có lấy chút tôn nghiêm nào...
Khoảng thời gian sống ở nhà ông ngoại, chật vật lắm cô mới lấy lại được chút tự tin. Thế nhưng trong giờ phút này, lớp vỏ bọc cô cố gắng xây dựng dường như vỡ nát.
Mất đi tấm khiên bảo hộ, giờ đây, bất kỳ điều gì cũng có thể khiến cô tổn thương.
Cô sợ.
Sợ mình sẽ lại dẵm lên vết xe đổ của kiếp trước.
Qua hình ảnh phản chiếu trên gương, cô không còn nhận ra Tô Già Ni tràn đầy sức sống của hiện tại, mà thay vào đó là một Tô Già Ni tiều tụy, u uất đang gắng gượng nở nụ cười ngày trước.
“Dì... dì…”
“Dì ơi…”
“Bé con, đây không phải dì, là chị xinh đẹp. Học theo mẹ nè, gọi ‘chị~ chị~’ nha.”
“Chị...”
Tô Già Ni quay đầu thấy một bà mẹ trẻ bế theo đứa con hơn một tuổi từ phòng vệ sinh bên cạnh bước ra. Người mẹ mỉm cười dịu dàng nhìn cô..
Hàng mi dài khẽ run, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Đôi mắt đào hoa ửng đỏ, nước mắt không kìm được trào ra.
Con trai.
Cô từng có một đứa con trai.
Từ lúc trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhớ tới con trai của mình.
Thằng bé chỉ mới một tuổi rưỡi, mềm mại, đáng yêu biết nhường nào.
Vậy mà cô lại bỏ rơi nó.
Cô không xứng đáng làm mẹ.
Ngàn lần không xứng!
“Chị ơi… khóc...”
Người mẹ trẻ kia luống cuống rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô.
“Em gái à, đừng khóc. Gặp chuyện buồn sao? Thi đại học không tốt cũng không sao, đời người có nhiều lựa chọn, cùng lắm thi lại lần nữa!”
Tô Già Ni nhận lấy khăn giấy, giọng nghẹn ngào: “Không phải, cảm ơn chị.”
Cô ôm ngực, lảo đảo chạy ra khỏi nhà hàng.
Cô đi rất nhanh, gần như không kịp thở. Đến khi không gắng gượng nổi nữa mới ngồi sụp xuống bậc thềm bên vệ đường.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cô ôm balo vào lòng, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh đứa con trai bé nhỏ.
Một lúc sau, Tô Già Ni chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cô ngẩng đầu.
Áo thun đen quen thuộc.
Ngước lên thêm chút nữa.
“Trì Vực…”
Con trai cô tuy còn nhỏ nhưng đường nét khuôn mặt đã rất giống anh.
Con trai cô...
Tô Già Ni ngơ ngác nhìn Trì Vực, thông qua gương mặt ấy như thấy lại đứa con trai bé bỏng của mình.
Trì Vực thấy mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, tim bất giác thắt lại. Ngón tay anh khẽ luồn vào mái tóc đen mềm mại. Thấy cô không tránh, Trì Vực chậm rãi kéo cô vào lòng.
Chiều cao bậc thềm vừa vặn khiến trán cô tựa vào ngực anh.
Hu hu hu...
Tô Già Ni òa khóc nức nở.
Trì Vực, anh biết không… Kiếp trước, chúng ta từng có một đứa con.
Cô rất muốn nói cho anh biết.
Nhưng không thể.
Cô không thể nói với bất kỳ ai.
Sẽ không.
“Tô Già Ni.”
Giọng nói trầm thấp vang lên kéo cô trở về thực tại.
“Thi không tốt cũng không sao.”
“Không đỗ Thanh Đại cũng không sao.”
“Chờ cậu đủ 18 tuổi…”
Tô Già Ni ngẩng khuôn mặt lem nhem nước mắt, “Sẽ gặp được người tốt hơn, ưu tú hơn, phù hợp với tớ hơn đúng không?”
Những lời như vậy cô nghe nhiều đến mức thuộc nằm lòng.