Trong đầu Tô Già Ni rối như tơ vò. Càng nghĩ càng loạn, hết gật lại lắc, không sao thông suốt nổi.
Lâm Noãn bên cạnh nhỏ giọng kêu “a a a” không ngừng, bộ dạng như sắp phát điên.
Tô Già Ni kể sơ qua chuyện vừa rồi cho cô nghe.
“Cho nên, người Trì Vực công khai là bạn gái thật ra là cậu đúng không?”
“Tuy là vậy nhưng mà... thế này cũng không thể tính chứ?”
Anh đâu có chính miệng nói muốn cô làm bạn gái?
Cô cũng đâu có đồng ý?
Rõ ràng cô đã giải thích đó chỉ là hiểu lầm, nhưng anh lại cố tình không nghe.
Điều khiến cô không hiểu nổi là tại sao kiếp trước và kiếp này lại khác nhau như vậy?
Kiếp trước cô theo đuổi Trì Vực nhiều năm, dốc hết chiêu trò tán tỉnh, dịu dàng có, lạt mềm buộc chặt có. Nhưng anh chưa bao giờ ngó ngàng tới.
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Còn đang mải mê suy nghĩ, Chu Minh Tỉ đã dẫn nhân viên phục vụ đẩy chiếc bánh kem vào.
“Bánh kem to thật đó nha!”
Mười tám tấc* , ba tầng.
<18 tấc = 45cm>
“Sao cái bánh này nhìn giống hệt với cái bánh sinh nhật của Trì Vực vậy?”
“Đặt cùng một kiểu tất nhiên là giống rồi.”
Chu Minh Tỉ ném bật lửa cho Trì Vực: “Vực ca, anh thắp nến đi.”
“Hả?” Mấy bạn học nhanh nhạy bắt đầu đánh hơi được điều bất thường, ánh mắt liến thoắng đảo qua đảo lại giữa cô và Trì Vực.
Trì Vực đưa tay đón lấy, bước tới trước bánh kem.
Tách.
Ngón tay thon dài tỉ mỉ cắm từng cây nến.
Ánh nến phản chiếu lên sống mũi cao thẳng khiến từng đường nét trên gương mặt anh càng thêm nổi bật.
Lâm Noãn nhanh tay đội mũ sinh nhật cho Tô Già Ni, kéo cô lại gần chiếc bánh kem, còn cố tình đẩy cô đứng sát bên cạnh Trì Vực.
Mấy bạn học khác cũng tinh ý nhận ra sự bất thường, chẳng nói lời nào, tự giác nhường chỗ trống bên cạnh anh cho cô.
Rất nhanh, nến đã được thắp sáng.
Đèn tắt.
Chu Minh Tỉ và Lâm Noãn là người bắt nhịp trước, sau đó cả lớp cùng đồng thanh hát vang bài chúc mừng sinh nhật.
“Tô Già Ni, mau ước đi!”
Dưới ánh nến, cô cười mà trong lòng rối như mớ bòng bong.
“Mau lên, sắp sang năm mới rồi!”
“Ước đi, đừng ngại!”
Tô Già Ni nhắm mắt lại.
“Điều ước thứ nhất?”
“Mọi người luôn vui vẻ.”
“Điều ước thứ hai?”
“Mọi người đều thuận lợi vượt qua kỳ thi cuối kỳ, không ai nợ môn.”
“Già Ni tốt bụng ghê!”
“Còn điều cuối cùng?”
Cô trầm mặc vài giây.
Một lúc sau, cô chậm rãi mở mắt, buông bàn tay đang chắp ra, hít một hơi thật sâu rồi lần lượt thổi tắt mười tám ngọn nến.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Đúng lúc đó, bên ngoài cửa kính, từng chùm pháo hoa nổ vang trời. Ánh sáng rực rỡ như xé toạc màn đêm.
“Chúc mừng năm mới!”
“Tân niên vui vẻ!!”
Mọi người ôm nhau chúc mừng dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi.
Ngay lúc Tô Già Ni thổi tắt ngọn nến cuối cùng, ngón tay út bên phải cô bỗng bị Trì Vực móc lấy.
Chỉ một cái chạm nhẹ, luồng tê dại từ đầu ngón tay chạy thẳng lên đại não khiến cô sững người.
Năm mới đã đến nhưng ngón tay út cô vẫn bị anh giữ chặt. Luồng điện ấm nóng từ đầu ngón tay truyền vào da thịt khiến tim cô nhẹ hẫng một nhịp.
Cảm giác ấy, ngọt ngào đến mức khiến người ta không thể kháng cự.
Tô Già Ni vừa hoàn hồn đã nhanh chóng thu tay về. Trì Vực cứ như đã đoán được từ trước, lập tức nắm trọn lấy mu bàn tay cô.
Cảm giác mềm mại, mịn màng như sữa.
Đối với Trì Vực, chỉ giữ một ngón tay thôi là chưa đủ.
Anh dứt khoát đan cả năm ngón tay vào giữa các kẽ tay cô, lòng bàn tay áp sát, siết chặt đến mức không thể nào thoát ra.
Tô Già Ni cố gắng giãy giụa nhưng đều vô ích.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn nổ từng đợt.
Trong đầu cô cũng ong ong vang lên một trận chấn động.
Mẹ kiếp, trời sập rồi sao?
Tại sao cô lại thấy dục vọng chiếm hữu rõ ràng như vậy trong mắt Trì Vực?
Đám bạn học mải mê kéo ghế ra cửa sổ xem pháo hoa, hoàn toàn không chú ý đến hai con người bên này.
Từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh pháo hoa nổ tung ngay trước mắt, từng chùm sáng bừng lên mang đến cảm giác choáng ngợp thị giác.
Không phải tự nhiên mà người ta nói đứng ở Hoàng Lâu sẽ có cảm giác như đang ôm trọn cả thành phố trong lòng bàn tay.
Mười mấy phút sau, đèn trong phòng bật sáng.
Mấy bạn học quay sang, phát hiện thiếu người liền nhướng mày thắc mắc:
“Vực ca đâu rồi?”
“Chắc đi tìm bạn gái.”
“Tìm cái gì mà bạn gái? Mấy người mù hay giả mù đấy?”
“Mù cái đầu cậu!”
“Không phải chứ, thật sự không thấy sao? Vừa nãy... nắm tay đấy!”
“Hả hả hả? Nắm tay ai??”
“Còn ai vào đây nữa? Bạn gái Trì Vực chứ ai.”
“Bạn gái Vực ca?? Ơ khoan… để mình nghĩ lại đã… là người trong nhóm bọn mình hả?”
Có người đến giờ mới vỡ lẽ, kinh ngạc kêu lên: “Con mẹ nó! Mấy cậu phát hiện sớm như vậy sao không nói gì?!”
***
Trên đỉnh tòa cao ốc.
Gió đêm khẽ lùa qua mái tóc, mang theo xúc cảm lành lạnh len lỏi vào da thịt. Tô Già Ni cùng Trì Vực bước lên tầng thượng. Ngoài mặt cô cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng thực chất bên trong hồn vía đã sớm lên mây.
Cô vốn định nói chuyện rõ ràng với Trì Vực, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt lại nghẹn ngào không thốt nên lời.