Trước mắt cô là cả một không gian tràn ngập trong sắc hồng.
Hoa tươi, dải lụa, cổng chào, thậm chí cả hồ bơi — tất cả đều được phủ lên một màu hồng dịu nhẹ.
Ấy vậy mà lại không hề sến súa. Ngược lại, dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.
Nhìn qua cũng biết nhà thiết kế đã phải vắt óc suy nghĩ đến hói đầu mới làm ra được thành phẩm như vậy.
Nhìn dải ruy băng hồng quấn quanh gốc cây, Tô Già Ni bỗng lặng người, đôi mắt đào hoa mở to, khóe môi khẽ run.
Trì Vực nghiêng đầu nhìn cô, “Sao lại im lặng rồi? Chẳng phải trước giờ rất thích màu hồng sao?”
“…” Chỉ một câu nói đã chạm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng.
Tầm mắt Tô Già Ni dần trở nên mơ hồ.
Chỉ vì cô thích màu hồng, Trì Vực lại đặc biệt chuẩn bị nguyên một sân thượng kì công như thế này?
Kiếp trước, anh chưa bao giờ vì cô mà làm những chuyện như vậy.
Mọi thứ cô nhận được từ anh đều là do tự mình cưỡng cầu.
Còn nhớ sinh nhật 18 tuổi năm ấy, vì sợ anh quên nên cô đã gửi hình món quà yêu thích cho anh từ sớm, còn cố ý nhấn mạnh rằng mình rất thích nó, muốn được tặng nó trong ngày sinh nhật. Sợ anh không hiểu nên cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Có lẽ vì bị làm phiền quá mức anh mới miễn cưỡng tặng.
Chỉ vậy thôi đã khiến cô vui suốt một tuần.
Không phải vì món quà đắt tiền, mà vì người tặng là Trì Vực.
Kiếp trước, cô và anh học chung trường đại học. Buổi tối hôm sinh nhật, cô kéo cả bạn cùng phòng và bạn anh đi dự sự kiện của trường chỉ để có cơ hội bên anh lúc giao thừa. Cô chẳng màng đến hoạt động của khoa mình, cố gắng chen chân vào thế giới của anh, tìm mọi cách độc chiếm sự chú ý, không cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội tới gần.
Cô làm tất cả chỉ để có thể ở gần anh thêm một chút.
Chỉ cần anh không đuổi cô đi, cô đã cảm thấy mãn nguyện.
Cô chưa từng dám mơ tưởng tới một ngày anh sẽ chủ động.
Nhưng giờ đây, sau khi trọng sinh, anh lại đích thân tặng cô vòng tay, còn âm thầm chuẩn bị một nơi lãng mạn như này vì cô.
Thì ra, Trì Vực cũng biết dỗ dành người khác.
Thì ra, dáng vẻ khi anh thật lòng, cô cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Vậy những cố gắng trước kia của cô... hóa ra chẳng có chút giá trị nào.
Bao nhiêu tủi thân và chua xót dồn nén trong lòng rốt cuộc cũng trào dâng. Tầm mắt cô ngày càng nhòe đi.
Ánh mắt đen như mực nhìn cô, giọng nói từ tốn lần nữa vang lên: “Không thích? Hửm?”
Tô Già Ni vội vàng lắc đầu, cổ họng nghẹn ứ.
“Chờ một chút.”
Nói rồi anh đi đến bên gốc cây, lôi ra một chiếc rương.
Anh mở rương, lấy ra chiếc áo lông vũ dày, khoác lên người cô, còn kéo khóa cẩn thận.
“Đội mũ lên.”
Tô Già Ni chưa kịp phản ứng: ??
Trì Vực loay hoay làm gì đó, một lúc sau mới quay lại.
“Xong rồi.”
“Xong cái gì?”
Anh không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cô, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười hiếm thấy.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả sân thượng rực hồng dần chuyển sang ánh trắng. Ngay cả tơ nhung hồng dưới ánh đèn cũng dần trở nên mờ nhạt.
Những bông tuyết trắng như lông ngỗng bắt đầu nhẹ nhàng đáp xuống.
Tô Già Ni kinh ngạc không thôi.
Tuyết?
Không đúng, thời tiết hôm nay rõ ràng không thể có tuyết.
Cô khó khăn quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện máy tạo tuyết nhân tạo được lắp trên mái nhà đang phun ra từng dải tuyết trắng mịn.
Tuyết rơi dày đặc, rất nhanh đã phủ trắng cả sân thượng.
Bông tuyết bay loạn khắp trời.
Trì Vực chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Từng bông ruyết rơi xuống, vương lại trên mái tóc đen, sống mũi và bờ vai anh. Cái lạnh dường như càng tôn lên khí chất lạnh lùng cao ngạo, khiến anh càng thêm chói mắt.
Anh vẫn cười, một nụ cười rất nhẹ.
Cảm xúc bị dồn nén quá lâu rốt cuộc vỡ òa. Mắt cô ngấn nước, cứ thế ngây người nhìn anh không chớp.
Cô vẫn là không thể kháng cự nổi sức hút từ gương mặt này.
Vẫn dễ dàng bị anh mê hoặc.
Từng giọt nước mắt chậm rãi lăn khỏi khóe mắt.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.
Trì Vực cúi đầu, thấy cô khóc, ánh mắt cũng chùng xuống. Anh đưa tay, ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mặt.
“Chỉ là dựng cảnh tuyết giả thôi mà đã khóc rồi?”
“Bình thường tự tay chuẩn bị quà, mang bữa sáng, cậu không nghĩ người khác cũng sẽ cảm động sao?”
“Cậu tưởng ai cũng làm bằng sắt đá, không biết rung động như cậu à?”
Rung động?
Trì Vực nói anh rung động?!
Từng câu từng chữ đánh thẳng vào đại não khiến cô chao đảo.
Nước mắt ngày càng tuôn rơi dữ dội hơn.
Cả ngón tay lẫn lòng bàn tay Trì Vực đều bị nước mắt của cô làm cho ướt nhẹp.
“Tô Già Ni, cậu thích màu trắng, không phải hồng, đúng không?”
Tô Già Ni gật đầu.
Phòng cô màu hồng, ví tiền màu hồng, túi bút cũng thế, ngay cả ốp điện thoại cũng không ngoại lệ.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng cô yêu thích màu này. Ngay cả chính cô cũng từng nghĩ như vậy.
Mãi đến sau khi trọng sinh cô mới nhận ra, đó là màu mà mẹ cô thích. Còn cô, từ đầu đến cuối, vẫn thấy màu trắng dễ chịu hơn nhiều.
Trì Vực – người luôn tỏ ra lạnh lùng vô cảm, vậy mà còn hiểu cô hơn cả chính bản thân cô.
Ánh mắt thiếu niên sâu thẳm nhìn cô không rời.
“Tôi biết cậu thích màu trắng.”
“Thích tuyết.”
“Ở Tứ Sơn không có tuyết.”
“Cũng không có Trì Vực.”
“Thế nên Tô Già Ni, rời khỏi nơi này đến Tứ Sơn, cậu có hối hận không?”