Thụy Niên

Chương 25: Bạn cùng bàn, cậu với Trì Vực?!!

Trước Sau

break

Tô Già Ni đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh thì nhỏ giọng: “Không phải tớ không muốn vào Thanh Đại, chỉ là đột nhiên thấy hứng thú với y học. Ông ngoại tớ từng chữa khỏi chứng tay run cho Lâm Noãn, chuyện này hẳn cậu nghe rồi chứ? Chính vì chuyện đó tớ mới nảy sinh hứng thú, rồi cứ thế không dứt ra được.”

Trì Vực nhìn cô, “Thanh Đại cũng có khoa y.”

“Tớ biết.”

Tô Già Ni tỏ vẻ đau khổ: “Tớ có từng tìm hiểu qua, nhưng phát hiện học phí ở đó cao quá.”

“?”

“Học y vừa vất vả vừa tốn kém. So ra khoa y Tứ Sơn vẫn có thành ý hơn. Với lại ông ngoại tớ cũng ở Tứ Sơn, nếu học gần đó còn có thể tiện chăm sóc ông.”

Trì Vực khẽ cau mày, “Thành ý gì?”

Tô Già Ni ngập ngừng, dưới ánh nhìn bức người của anh rốt cuộc cũng mở miệng: “Miễn học phí và cấp học bổng.”

Trái lại, Trì Vực nghe thế thì càng lạnh giọng: “Tô gia chẳng phải có tài sản cả trăm triệu tệ sao?”

Tô Già Ni mắt rưng rưng, giọng mềm mại như sắp khóc: “Trì Vực, ba mẹ tớ… ly hôn rồi.”

“Họ không có ý định chu cấp cho tớ học đại học.”

“…”

Trì Vực nghe vậy khí lạnh quanh người dịu đi phân nửa: “Xin lỗi.”

“Không sao.”

Tô Già Ni thấy đã thoát khỏi kiếp nạn thì thầm thở phào, “Thật ra tự lực cánh sinh cũng khá tốt.”

Trì Vực từ trên cao nhìn xuống, lúc này mới chú ý tới dây buộc tóc mỏng tang trên đầu cô. Anh im lặng không nói thêm gì, khẽ chuyển hướng, tránh khỏi giày cô rồi đi về phía cửa cầu thang.

Anh mở cửa, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào: “Muốn lên trên với bọn họ hay cùng tôi đi chỗ khác đón giao thừa?”

Cuối câu anh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “cùng tôi”.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lông tơ trên người cô dựng đứng.

“Hả?” Trì Vực không nghe được câu trả lời liền quay đầu, ánh mắt đen như mực nhìn cô không chớp.

Tô Già Ni theo bản năng thốt lên: “Lên với mọi người!”

Trì Vực nhíu mày, tay đóng sầm cửa lại. Cánh cửa cầu thang nặng nề khép lại, ánh sáng bên ngoài bị chặn đứng.

“Tô Già Ni, cậu không muốn đón năm mới với tôi?”

“Không… không phải, tớ có hẹn với Lâm Noãn rồi.”

“Còn tôi thì sao?”

“???”

Trì Vực chậm rãi đọc từng chữ: “Chúc bình an vui vẻ, nguyện được mãi bên nhau.”

!!!

Chính là dòng chữ cô khắc trên tấm thiệp vàng, mặt sau còn ghi...

【Trì Vực, sinh nhật 18 tuổi của tớ, chúng ta cùng nhau đón giao thừa được không?】

Tô Già Ni lúc này mới sực nhớ, cô không chỉ để lại lời nhắn, còn lén lút để lại sợi dây buộc tóc đính kim cương vụn.

Trì Vực đã thấy chiếc khuy măng-sét cô tặng? Còn nhớ cả dòng chữ khắc sau tấm thiệp đó?!!

Vậy chiếc vòng tay... còn cả sợi dây buộc tóc kia nữa...

Tô Già Ni cảm thấy đỉnh đầu như bị đông cứng.

Cô theo phản xạ lùi về sau, gần như dán cả người vào tường.

Rất khó khăn mới mở miệng: “Trì Vực, tớ nói đó là hiểu lầm, cậu tin không?”

“Hiểu lầm?”

“Là cái khuy kia, thật ra tớ đã đặt làm từ tháng tư, nhưng mà sau đó... sau đó tớ quên mất.”

“…”

Ánh mắt Trì Vực trầm xuống.

Tô Già Ni biết mình lỡ lời, không còn đường lui đành cắn răng nói tiếp: “Sau đó, đến tháng 5 tớ mới nhận ra giữa tớ và cậu có khoảng cách. Tớ biết chúng ta không thể nào…”

Sắc mặt Trì Vực u ám đến cực điểm, khóe môi nhếch lên, gằn từng chữ: “Cho nên?”

Tô Già Ni sợ hãi nhưng vẫn gắng gượng nói nốt: “Cho nên, chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra không?”

“Không thể.”

Hai người không ai nói thêm câu nào.

Bầu không khí trong cầu thang bỗng trở nên im ắng đến bất thường.

Tô Già Ni nuốt nước bọt: “Trì Vực, tớ…”

Tách.

Tóc đuôi ngựa xõa tung, vài lọn tóc rũ xuống trước mặt.

Sợi dây buộc tóc sáu hào... đứt rồi!

Tô Già Ni ngượng ngùng cúi đầu che mặt, mơ hồ nghe thấy tiếng cười rất khẽ.

Cô ngẩng đầu, thấy anh đứng trước mặt, giơ ra sợi dây buộc tóc quen thuộc.

Tô Già Ni chần chừ không dám nhận.

“Đến cả dây buộc tóc mình tặng còn không nhớ rõ?”

“…”

“Muốn tôi buộc giúp không?”

“Không cần, không cần!”

Cô vội vàng nhận lấy, lúng túng buộc lại tóc.

Toàn thân như rũ bỏ được gánh nặng.

Trì Vực cứ thế mở cửa, dẫn cô vào thang máy.

Anh cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: “Nhớ trả lại tôi.”

***

Tô Già Ni cùng Trì Vực một trước một sau bước vào phòng.

Các bạn học nhìn thấy hai người đi cùng nhau đều không tránh khỏi kinh ngạc. Nhưng sau màn “tác chiến” của Tô Già Ni tại tiệc tạ sư, ai cũng ngầm hiểu giữa cô và Trì Vực là kiểu quan hệ bạn bè trong sáng. Dù sao Trì Vực đã có bạn gái nên cũng chẳng ai để tâm thêm.

“Vực ca, bạn gái anh đâu?”

“Giao thừa mà không ở cùng bạn gái, cô ấy không giận à?”

“Ha ha, mấy người nói năng có biết suy nghĩ không? Vực ca của tôi đâu phải loại trọng sắc khinh bạn, đúng không Vực ca?”

Trì Vực ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, giọng nhàn nhạt: “Cô ấy trọng bạn khinh sắc.”

“Hả? Gì cơ?”

Tin tức chấn động!

“Còn có cô gái dám vì bạn bè mà bỏ rơi Vực ca nhà chúng ta à? Ha ha ha… Hôm nay là ngày cuối năm, đừng chọc bọn em cười chết chứ?”

“Sao cơ, Vực ca mà cũng có ngày bị bạn gái cho leo cây á? Không sao, cẩu độc thân bọn em đêm nay sẽ bầu bạn với anh! Đều là người lớn cả rồi, làm vài ly nhé?”

Chu Minh Tỉ nghe ra trong lời Trì Vực có phần oán trách, lại thấy đám người kia vẫn còn cười đùa không biết gì bèn tặc lưỡi một cái rồi tiện tay kéo cửa ra ngoài.

Lâm Noãn thấy Tô Già Ni quay lại, còn đang định hỏi sao đi lâu vậy thì ánh mắt đã bị chiếc dây cột tóc trên đầu cô thu hút.

Lâm Noãn kích động kéo cô ra góc phòng hỏi nhỏ: “Bạn cùng bàn, cậu… cậu với Trì Vực!!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc