Thụy Niên

Chương 24: Cầu thang bộ

Trước Sau

break

Chu Minh Tỉ gọi thêm một đám nam sinh, tổng cộng hơn hai mươi người tụ tập ăn uống tới tận chín rưỡi tối.

Ăn xong lúc ấy về nhà có hơi sớm nên Chu Minh Tỉ liền rủ cả nhóm đi chơi tiếp.

“Hiếm lắm mới có dịp tụ họp đông đủ được như này, không đón năm mới cùng nhau thì đúng là có lỗi với trời đất!

“Đúng đúng! Chu ca, anh chọn chỗ đi. Bọn em theo anh!”

Lâm Noãn vốn thích náo nhiệt nên hưởng ứng ngay. Tô Già Ni nghe nói Trì Vực vẫn chưa về nên cũng nhiệt tình tham gia cùng mọi người.

Phòng vip tầng 33 của Hoàng Lâu được trang bị đầy đủ tiện nghi, có quầy bar, bàn KTV và hệ thống giải trí hiện đại.

Từ ô cửa kính sát đất có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố sầm uất phía dưới. Ánh đèn rực rỡ như dải ngân hà phát sáng trong đêm.

Đã qua 11 giờ, Chu Minh Tỉ bắt đầu thấy sốt ruột, liên tục nhắn tin thúc giục Trì Vực:

【Trì Vực, không phải nói bốn tiếng sao? Giờ mấy giờ rồi mà anh còn chưa đến? Em sắp chịu hết nổi rồi. Quỳ. jpg】

【Kẹt xe】

【Còn bao lâu nữa? Người sắp về hết rồi, em giữ không nổi nữa đâu. Quỳ lạy. jpg】

【Tôi đang ở dưới lầu】

【Mau cứu em.jpg】

Nhận được tin xác nhận, Chu Minh Tỉ lòng vui như mở cờ, còn không quên diễn cho tròn vai, cố tình bước lại gần Tô Già Ni, làm bộ như vừa mới gọi điện.

“Trì Vực...”

Hai chữ vừa được thốt ra đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Tô Già Ni.

“Cậu ấy mới xử lý xong việc, vừa quay về Kinh Thị. Tôi năn nỉ mãi mới thuyết phục được cậu ấy tới đây. Tô Già Ni, cậu vui không?”

“…”

Vui cái đầu cậu.

Nụ cười trên mặt Tô Già Ni lập tức cứng đờ.

Bạn bè xung quanh thì phấn khích reo lên:

“Trì Vực cũng tới á?”

“Cậu ấy tới một mình hay đi cùng bạn gái?”

“Bạn gái Trì Vực? Bạch Yên Lạc à? Cô ấy cũng đến sao?”

Tô Già Ni thoáng bối rối.

Chu Minh Tỉ thấy thế thì cười ranh mãnh.

“Tô Già Ni, cậu cũng nghĩ A Vực và Bạch Yên Lạc đang hẹn hò à?”

Tô Già Ni đáp qua loa: “Không phải sao? Bạch Yên Lạc còn tự nhận cái dây buộc tóc đó là của mình mà.”

Chu Minh Tỉ cong cong khóe môi: “Cậu lén lướt diễn đàn lúc nửa đêm à? Thế sao không xem nốt? Sáng hôm sau tám giờ Trì Vực đã lên tiếng phủ nhận. Bạn gái cậu ấy không phải Bạch Yên Lạc.”

Nếu không phải Bạch Yên Lạc, vậy…

Nụ cười trên mặt Tô Già Ni hoàn toàn vỡ vụn.

Cô quay người lấy áo khoác và túi xách, “Noãn Noãn, mình đi vệ sinh một lát.”

Thấy cô rời khỏi phòng, Chu Minh Tỉ tranh thủ báo tin.

Tô Già Ni mang giày thể thao trắng, vội vã bước xuống lầu.

Xuống đến tầng 20, cô mới dừng lại thở gấp.

Thang bộ vắng vẻ, chỉ còn tiếng bước chân và hơi thở dồn dập vang vọng.

Cô tiếp tục kéo lê bước chân xuống tầng 18.

Đèn cảm biến sáng lên, một thân ảnh cao lớn bất ngờ hiện ra.

Tô Già Ni lập tức cảnh giác, theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng càng lùi, người kia lại càng bước đến, vừa vặn ép sát cô vào góc tường.

“Trì Vực…”

Bóng người cao lớn bao phủ, ngữ khí lạnh băng: “Trốn tôi?”

“Không… không có.”

Tô Già Ni toàn thân lạnh toát. Mắt thấy không tránh nổi liền nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Thật trùng hợp, cậu cũng thích đi cầu thang bộ à?”

Trì Vực không đáp.

Tay anh vẫn để trong túi, giày đen áp sát từng bước, gần như chạm vào mũi giày cô.

Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần.

Không ai nói lời nào.

Cầu thang tối đen như mực, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tô Già Ni không dám thở mạnh, chỉ khe khẽ mím môi hít thở từng chút một.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều như tra tấn.

Trì Vực có vẻ đang rất tức giận.

Khoảnh khắc anh sắp bước thêm một bước, Tô Già Ni rốt cuộc chịu không nổi, chủ động lên tiếng: “Trì Vực…”

“Ừ?”

“Cậu… nhường đường chút được không?”

“Không.”

“…”

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào gương mặt mệt mỏi đang chuyên chú nhìn mình không rời.

Ánh mắt đó thật khiến người ta khiếp sợ.

Tô Già Ni cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trì Vực dường như nhìn thấu tâm tư cô, hạ giọng: “Giải thích đi, Tô Già Ni.”

“Giải… giải thích cái gì?”

“Lý do cậu trốn tôi.”

“Tớ không có…”

Ánh mắt anh sắc như dao khiến cô run sợ. Chữ “trốn” còn chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

Giọng anh lạnh đến thấu xương: “Chơi xong liền chạy? Dùng xong liền đá?”

Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào lồng ngực. Tám tiếng ấy, đúng như lời đồn sau khi cô rời Kinh Thị.

Tô Già Ni chột dạ.

“Tớ không phải…”

“Tốt nhất là không phải.”

“Nếu, tớ nói nếu thôi…”

“Hừ.” Một tiếng cười lạnh, không cần nói thêm gì đã đủ khiến sống lưng cô lạnh toát.

Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên cô thấy anh đáng sợ đến vậy.

Cô không dám nói dối, chỉ có thể dựa theo tình hình mà tìm cách ứng phó.

“Cậu muốn tớ giải thích từ đâu?”

“Nguyện vọng đại học.”

Chỉ bốn chữ, nhưng bật ra từ kẽ răng anh lại lạnh lẽo vô cùng.

Mỗi ngày đều luôn miệng nói muốn vào Thanh Đại, cuối cùng đủ điểm rồi lại không đăng ký.

P/s: Do là truyện thu phí nên mn quảng cáo càng nhiều người đọc mình giảm giá càng sâu nhé (๛ ˘ ³˘ )♡

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc