Thụy Niên

Chương 23: Hoàng Lâu

Trước Sau

break

“Thùng đồ này con sẽ gửi về nhà ông ngoại.”

“Sáng mai con tự đặt vé tàu quay về Tứ Sơn.”

“Hôm nay rời khỏi đây, sẽ không quay lại nữa.”

Tô Lê Tố rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe: “Con là con gái, ban đêm đi đường một mình…”

“Con ở nhà Lâm Noãn. Bọn con đã hẹn trước với nhau rồi.”

“Ni Ni…”

“Mẹ đừng khóc. Khi nào có thời gian con sẽ đến thăm mẹ. Mẹ cũng có thể đến thăm con. Nhưng chương trình học y rất nặng, mẹ biết mà.”

Nói xong, Tô Già Ni ôm thùng giấy, xoay người bỏ đi.

Tô Lê Tố nhìn theo bóng lưng con gái rời đi, nghĩ đến cảnh gia đình tan vỡ, nước mắt không kìm được tuôn như mưa.

***

Chiều hôm đó, trên một con phố ở Kinh Thị, Tô Già Ni gửi bưu kiện xong đứng đợi bên đường.

Cô mặc áo cardigan trắng phối cùng quần jeans và giày thể thao, bên vai đeo chiếc túi nhỏ.

Dáng người cao gầy cộng thêm khuôn mặt khả ái khiến cô trở nên nổi bật giữa dòng người.

Chẳng mấy chốc, một chiếc SUV trắng đỗ lại bên đường. Lâm Noãn trong chiếc áo khoác đỏ vui mừng bước ra, lao tới ôm chầm lấy Tô Già Ni.

“Bạn cùng bàn, lâu rồi không gặp!”

“Lâu rồi không gặp.”

Ban đầu vốn chỉ là cuộc gặp mặt đơn giản giữa hai người, nhưng do đều là con nhà có điều kiện, quen thói tụ tập, chẳng mấy chốc đã biến thành buổi họp lớp.

Từ người từng đội sổ lớp quốc tế, Tô Già Ni vì Trì Vực mà bứt phá, trở thành học bá 693 điểm rồi đột ngột rút lui — trở thành giai thoại trong mắt bạn học.

Nghe tin cô quay lại Kinh Thị, ai nấy đều không nhịn được tiến lên bắt chuyện, còn tranh thủ chụp vài tấm ảnh đăng mạng xã hội.

Một đồn mười, mười đồn trăm.

Chưa đầy một tiếng, gần như cả lớp đều biết Tô Già Ni đã quay về Kinh Thị. Năm ngoái sinh nhật tổ chức rất hoành tráng nên hôm nay ai cũng biết là sinh nhật cô. Vừa nghe tin Tô Già Ni trở lại, bạn học xung quanh liền nhao nhao đòi tụ tập tổ chức sinh nhật cho cô.

Chu Minh Tỉ biết tin liền gọi điện thông báo cho Trì Vực.

“Vực ca, cậu đang đâu thế?”

“Không ở Kinh Thị, có việc gì?”

“Người đó về rồi!”

Trì Vực khựng lại, giọng hơi trầm xuống: “Ai cơ?”

“Bạn gái cậu — Tô Già Ni!”

“…”

Chu Minh Tỉ nghe tiếng phanh xe chói tai thì hoảng hốt kêu lên: “Cậu đang lái xe đấy à?”

“Ừ.”

“Vậy đừng vội! Tôi giúp cậu giữ chân cô ấy, đảm bảo không thể chạy thoát. Bao lâu cậu về tới nơi?”

Trì Vực hờ hẫng nâng mắt nhìn ngôi nhà nhỏ phía trước, bên trong trồng đầy hoa cỏ. Một ông lão tóc bạc đang lúi húi tỉa cây, nghe tiếng xe thì tò mò liếc nhìn.

Anh gật đầu chào, sau đó xoay vô lăng: “Bốn tiếng nữa.”

“Được, cứ giao cho tôi.”

Tại một quán cà phê nổi tiếng giữa trung tâm thành phố, người kéo tới ngày một đông.

Cà phê gọi hết ly này đến ly khác.

Sắc mặt Tô Già Ni dần trở nên gượng gạo, nụ cười lộ rõ vẻ bất an.

Lâm Noãn ngồi bên cạnh thấy thế ghé đầu hỏi nhỏ: “Già Ni, có phải lại hết tiền tiêu vặt rồi không? Không sao đâu, hôm nay là sinh nhật cậu, để tớ mời.”

Tô Già Ni còn chưa kịp giải thích thì một bạn học khác xen vào: “Lại cháy túi rồi à Tô Già Ni? Đừng nói lần này lại đổ hết tiền vào một anh chàng nào đó nhé?”

“Gì cơ? Cậu có mục tiêu mới rồi hả?”

“Đẹp trai không? Là người Tứ Sơn hay Kinh Thị?”

“Lần này cậu lại mua gì tặng thế?”

“Kể tụi này nghe chút đi.”

Nhắc tới chuyện Tô Già Ni tiêu tiền, cả nhóm như được dịp khơi lại chuyện cũ. Đã từng có vô số lời đồn đoán quanh những món quà cô tặng cho Trì Vực.

Tô Già Ni đang nghĩ chuyện khác, bị hỏi dồn dập thì nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Hôm nay là sinh nhật Già Ni, sao có thể để cậu ấy trả tiền? Bọn mình chia đều đi!”

“Một ly cà phê thôi mà, để mình bao!”

“Để mình!”

Mọi người tranh nhau quét mã, nhanh đến mức cô chẳng kịp ngăn.

Đến khi hoàn hồn thì giao dịch đã hoàn tất.

“Không cần đâu.”

“Sinh nhật mình mà để các cậu đến tận nơi tặng quà rồi trả tiền thì còn ra thể thống gì chứ?”

“Mau đưa điện thoại đây, nếu không đừng trách mình trở mặt đó nha!”

Tô Già Ni vừa cười vừa lấy điện thoại chuyển khoản lại cho người bạn.

Xong xuôi, cô vỗ tay: “Sắp 6 giờ rồi, để mình mời mọi người ăn tối. Thế nào, các vị có chịu nể mặt không?”

“Có. Phòng mình đặt sẵn hết rồi.” Một giọng nam chen vào.

Chu Minh Tỉ?

Vừa thấy cậu ta, vẻ bối rối trong mắt Tô Già Ni càng hiện rõ.

Các bạn học nhìn thấy Chu Minh Tỉ xuất hiện thì thi nhau lên tiếng: “Chu ca tới một mình à?”

“Sao không thấy Trì Vực và Tạ Kiêu Thuấn đâu thế?”

“Tạ cẩu chưa về nước, còn Vực ca...”

Chu Minh Tỉ cố ý dừng lại, mắt liếc qua Tô Già Ni đang giữ nụ cười cứng ngắc thì cười khẽ: “Vực ca bận, không đến được.”

“À à. Chu ca, tối nay chúng ta ăn ở đâu?”

“Hoàng Lâu.” Chu Minh Tỉ đáp gọn lỏn hai chữ.

“Aaa!”

“Ghê nha Chu ca, phòng của Hoàng Lâu cuối năm cũng có thể đặt được.”

“Mình phải xem chỗ đó rốt cuộc có gì đặc biệt mà người ta tới ăn nhiều đến vậy.”

“Ngồi xe mình đi.”

“Mình cũng có xe, lên xe mình này.”

Mấy nam sinh ồn ào hô hoán, nói đi là đi. Tô Già Ni muốn ngăn cũng chẳng được.

Đã nói tổ chức sinh nhật cho cô, giờ không đi chẳng phải làm mọi người mất hứng sao?

Cô và Lâm Noãn ngồi xe Chu Minh Tỉ. Suốt dọc đường, tuy nói là cười nhưng cô vẫn không giấu được vẻ gượng gạo trên gương mặt.

Bạn bè có thể không biết. Nhưng cô — người từng sống ở Trì gia suốt hai năm lại hiểu rất rõ, Hoàng Lâu chính là sản nghiệp của nhà họ Trì.

Chu Minh Tỉ âm thầm quan sát, thấy cô căng thẳng đến mức như sắp nhảy khỏi xe bèn giả vờ lơ đãng nói: “Mình cũng vừa mới biết. A Vực lấy bằng chưa đầy hai tháng mà sáng nay bất ngờ nổi hứng, tự lái xe lên cao tốc rời khỏi Kinh Thị.”

“Có lẽ phải mai mới về tới, sợ không kịp tham dự sinh nhật cậu. Cậu không để bụng chứ?”

Để bụng?!

Như thế nào lại để bụng?!

Cô vui mừng còn không kịp.

Tô Già Ni như trút bỏ được gánh nặng. Ánh mắt cô sáng bừng, cả khuôn mặt thanh tú như được chiếu rọi.

Ánh sáng ấy khiến Chu Minh Tỉ rùng mình, không nhịn được cười thành tiếng.

Đêm nay thế nào cũng có trò vui để xem!

P/s: Tô Già Ni kiểu: Mày không ác thì ai ác hả Chu cẩu?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc