“Ha!”
Ba nữ sinh ẩn ý nhìn nhau, rõ ràng là không tin lời cô nói.
Tô Già Ni dở khóc dở cười.
“Tớ không biết bạn gái Trì Vực là ai, cũng không biết tại sao cậu ấy lại có dây buộc tóc giống hệt tớ. Nhưng tớ có thể cam đoan tớ không có bạn trai!”
“Chúng ta ăn cùng một nhà ăn, ngủ cùng một ký túc xá. Tớ có bạn trai hay không, các cậu chẳng phải là người rõ nhất sao?”
“Nghĩ lại cũng đúng. Cậu hầu như lúc nào cũng ở trong tầm mắt bọn tớ, chưa bao giờ thấy cậu ta tới tìm cậu, cũng không thấy cậu đi tìm cậu ta. Nếu là yêu xa ít ra cũng phải gọi điện liên lạc.”
“Nghe có vẻ hợp lý.”
Tô Già Ni gật đầu lia lịa.
“Vậy còn sợi dây buộc tóc này?”
“Dây buộc đính tóc kim cương vụn, 1200 tệ một đôi. Tớ mua ở trung tâm thương mại Kinh Thị. Không phải hàng đặt riêng, ai thích đều có thể mua. Có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Thẩm Ngưng bắt được từ khóa: “Một đôi? Tức là cậu mua hai cái? Một cái trên đầu cậu, cái còn lại ở đâu?”
“...”
Da đầu Tô Già Ni tê rần.
Thành thật mà nói cô cũng không nhớ rõ.
Sợi dây này cô mới lấy ra dùng gần đây. Lúc mở hộp, bên trong chỉ còn lại một cái kèm theo tờ hóa đơn kẹp ở đáy. Khi ấy cô chỉ nghĩ cái còn lại đã rơi hoặc bị hỏng, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng mình từng đưa nó cho Trì Vực.
Trước đây cô tặng anh rất nhiều thứ. Chuông gió Hồng Ốc Tự, bình tuyết Himalaya, lông hải âu đen từ Nam Cực...
Có món anh nhận, có món thì từ chối.
Những món quà nhỏ như dây buộc tóc không để lại ấn tượng cho lắm. Huống hồ sau khi trọng sinh trở về, trí nhớ lại càng rời rạc.
Trần Nguyệt Đồng nhìn Tô Già Ni á khẩu không nói nên lời liền giải vây: “Thôi bỏ đi, vì anh chàng giáo thảo quốc dân kia mà bọn mình lãng phí hơn cả chục phút rồi đấy.”
“Phải đó! Ngủ thôi, không da mặt bị khô hết bây giờ.”
“Ngủ thôi. Ni Ni ngủ ngon.”
“Các cậu ngủ ngon.”
Đêm đó, Tô Già Ni trằn trọc mãi không yên.
Dù đã cố ép mình đọc một đoạn dài giải phẫu, cô vẫn không sao chợp mắt nổi.
Lật qua lật lại một hồi, cuối cùng, cô cắn môi mở điện thoại, truy cập vào diễn đàn mà Lâm Noãn nói.
Vừa định điền số điện thoại để đăng ký thì một tiêu đề nổi bật đập vào mắt: Bạch Yên Lạc – Hoa khôi trường Trung học trực thuộc dùng dây buộc tóc giống Trì Vực.
Tô Già Ni nhấn vào xem.
Có người vừa đăng bài cách đây mười phút trước, nói rằng tình cờ gặp Bạch Yên Lạc ở nước ngoài, phát hiện cô ấy mang dây buộc tóc giống hệt của Trì Vực.
Có cả ảnh chụp làm chứng.
Bài đăng lập tức gây bão giữa đêm.
Tô Già Ni xem xong mặt không biểu cảm xóa luôn ứng dụng.
Quả nhiên vẫn là cô tự mình đa tình.
Thì ra bạn gái Trì Vực là Bạch Yên Lạc.
Nam thần xứng với hoa khôi, không phải quá hoàn hảo sao?
Họ lẽ ra nên ở bên nhau từ sớm, như vậy sẽ không còn ai si tâm vọng tưởng rồi tự chuốc lấy tổn thương.
Tô Già Ni mỉm cười đặt điện thoại qua một bên, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô đem sợi dây buộc tóc kia cất vào ngăn kéo, không có ý định dùng lại.
Thay vào đó, cô mua một bịch dây buộc tóc mới, loại thun đen đơn giản, mười tệ một gói bán đầy trên vỉa hè.
Bạn cùng phòng nhìn cô, vẻ mặt khó tả.
“Loại dây này bác gái quét đường còn chê đó Ni Ni à.”
“Hết cách rồi, giờ tớ nghèo lắm.”
“Nhà cậu phá sản à?”
“Cũng gần giống vậy.”
Tình hình bên phía Tô gia hiện tại rối như tơ vò.
Tô Lê Tố và Tô Mậu Giản đang trong quá trình phân chia tài sản. Căn nhà từng mua với giá 20 vạn tệ giờ tăng lên 28 vạn. Vì là tài sản chung, Tô Mậu Giản muốn lấy lại, Tô Lê Tố được bồi thường một nửa số tiền. Tài sản còn lại được chia đều.
Mọi chuyện vốn đã thoả thuận xong, không hiểu Tô Mậu Giản bị ai xúi giục mà bỗng nhiên trở mặt, nói nuôi Tô Già Ni từng ấy năm mà chẳng được lợi lộc gì, tương lai cũng không mong chờ gì từ cô nên yêu cầu chia thêm tài sản.
Hai người lại cãi nhau một trận nảy lửa.
“Nó học y để làm gì? Thà sớm gả vào một gia đình giàu có, đỡ uổng công tôi nuôi nó bao năm trời!”
“Ông lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Tài sản tôi đã nhường một nửa. Từ nay về sau, chuyện của Ni Ni ông không có quyền can thiệp.”
“Ba phần tư!”
“Vô liêm sỉ!”
Cuối cùng, Tô Lê Tố đành nhượng bộ.
Bà xem như vứt tiền đuổi chó, buộc Tô Mậu Giản ký vào bản cam kết không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của con gái, kể cả hôn nhân.
Ngày 31 tháng 12 là sinh nhật Tô Già Ni, cũng là ngày ba mẹ cô chính thức ly hôn.
Sau khi ký xong giấy tờ, Tô Mậu Giản dọn ra khỏi biệt thự, để lại vài ngày cho Tô Lê Tố thu dọn.
Nghỉ Tết dương lịch đúng vào dịp cuối tuần nên Tô Lê Tố gọi Tô Già Ni về Kinh Thị.
Trong căn phòng màu hồng nhạt quen thuộc, Tô Già Ni đứng cạnh thùng giấy, cẩn thận xếp từng món đồ quan trọng vào. Mười tám năm sống tại Kinh Thị, có rất nhiều thứ khiến cô không nỡ vứt bỏ.
Sau khi thu dọn gần xong, cô kéo giá sách ra.
Bên trong là đống sách bài tập cao trung và bản nháp viết tay của Trì Vực được cô lưu giữ gọn gàng.
Tiện tay lật một quyển, cô thoáng lặng người.
Trước kia cô rất thích đến hiệu sách tìm đề khó. Không phải vì cô đam mê giải bài tập, mà vì cô sợ nếu đưa đề dễ quá, Trì Vực sẽ thấy nhàm chán, không thèm để ý đến cô nữa.
Đã có lúc cô nâng niu những trang giấy này như báu vật.
Hiện tại, Tô Già Ni chỉ mỉm cười, đóng giá sách lại.
Ôm thùng giấy bước ra khỏi phòng.
Tắt điện. Đóng cửa.
Bài tập, đề thi, và cả mối tình đơn phương ngây dại ấy - tất cả đều được cô cất lại trong ngăn tủ.
Căn phòng ấy, từ nay không còn thuộc về cô nữa.
Quá khứ cũng vậy, đã chính thức khép lại.
Tô Lê Tố là nữ chủ nhân Tô gia, đồ đạc so với con gái còn nhiều hơn gấp bội. Trái với cô, việc dọn dẹp, bà giao lại cho ba bảo mẫu lo liệu.
Thấy con gái ôm đồ đạc xuống lầu, Tô Lê Tố ân cần hỏi: “Ni Ni, hôm nay là sinh nhật con. Tối mẹ đưa con ra ngoài ăn mừng nhé?”
“Buổi tối con có hẹn rồi.”
“Với ai thế?”
“Lâm Noãn ạ.”
“Vậy cũng được. Mẹ còn bận một số việc bên này, hai đứa cứ ra ngoài chơi thoải mái. Thích mua gì thì mua, đừng tiết kiệm.”
Vừa nói, bà vừa lấy từ ví ra một tấm thẻ ngân hàng.
Tô Già Ni ôm thùng giấy, không cử động.
“Không cần đâu, mẹ cứ giữ lấy mà tiêu. Con có tiền học bổng rồi.”
“Học bổng thì được bao nhiêu chứ? Ngốc quá. Mẹ chỉ có mình con là con gái. Sau này, tất cả của mẹ đều là của con. Đặt thùng giấy xuống đi. Tối nay mình ở khách sạn, sáng mai mẹ đưa con về Tứ Sơn.”
Tô Già Ni nhìn bà, giọng bình thản: “Mẹ, bây giờ con đã mười tám tuổi. Hai người ly hôn, con sẽ không theo ai cả.”