Một dãy số lạ hiện lên màn hình, hiển thị khu vực Kinh Thị.
Đúng như cô đoán, đầu dây bên kia là trợ lý bộ phận lễ tân nhà họ Trì, giọng điệu khách sáo cảm ơn cô tặng quà, đồng thời lịch sự dò hỏi địa chỉ nơi cô ở.
Rõ ràng là muốn gửi quà đáp lễ.
Tô Già Ni khéo léo từ chối.
Nhưng đối phương vẫn rất kiên trì.
Giằng co một hồi cô đành nhượng bộ: “Thế này đi, tôi không cần quà đáp lễ. Nếu được các anh có thể gửi trả lại món quà tôi tặng hôm qua được không?”
Cô muốn hủy bỏ hoàn toàn mọi dấu vết liên quan đến đôi khuy măng-sét kia, nhất là tấm thiệp vàng có lời tỏ tình ngớ ngẩn đó.
“Việc này e là không tiện lắm.”
Không tiện?
Cô đoán có lẽ quà đã bị xử lý nên bên kia mới lúng túng như vậy.
“Tô tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà tinh xảo khác để bày tỏ lòng cảm ơn với lời chúc của cô hôm qua.”
“Được.”
Tô Già Ni không tiếp tục gây khó dễ thêm, đọc địa chỉ ký túc xá mình đang ở.
Trợ lý bên kia vui mừng ra mặt, cô thậm chí có thể nghe thấy anh ta thở phào nhẹ nhõm.
“Quà sẽ được chuyển đến trước trưa mai. Mong cô kiểm tra và nhận hàng giúp chúng tôi nhé.”
Nhanh vậy sao?
Hiệu suất làm việc thật đáng nể.
Tô Già Ni cúp máy, không nghĩ ngợi thêm, quay lại với kế hoạch học tập.
Trì gia gửi quà cảm ơn, tốc độ nhanh hơn cô tưởng.
Buổi sáng vừa mới gửi địa chỉ, chiều từ toà thực hành giải phẫu quay về, hàng đã được giao tới.
Không phải hàng không rõ nguồn gốc, không phải chuyển phát ba không, cô cũng chẳng có lý do để từ chối.
Tại cửa ký túc xá, cô nhận lấy chiếc túi đỏ, ngón tay khẽ móc sợi dây viền mạ vàng. Còn chưa kịp nói hết câu cảm ơn thì nhân viên giao hàng đã xoay người bỏ chạy, cứ như thể sợ cô đổi ý.
Vừa về đến, bạn cùng phòng đã xúm lại.
“Ni Ni mua gì thế? Nhìn cái túi là biết hàng đắt tiền rồi.”
“Đúng đấy, mau mở ra cho bọn tớ xem với!”
“Tò mò chết mất!”
Tô Già Ni mở hộp quà, đôi mắt đào hoa bất giác cong lên.
Bên trong là vòng tay gắn đá quý.
Dây bạch kim tinh xảo, đính từng viên đá màu khác nhau: hồng phấn, xanh lục, vàng nhạt, tím nhạt, trắng trong. Mỗi viên đều trong trẻo và sáng rực.
Từ kiểu dáng cho đến màu sắc, tất cả đều hợp gu cô một cách hoàn hảo.
Cả đám trầm trồ:
“A đẹp quá!”
“Chói mắt thật đó!”
“Nhìn thôi cũng biết là hàng hiệu.”
Tô Già Ni cũng cảm thấy chiếc vòng này giá trị vượt xa mức bình thường.
Chỉ là một món quà cảm ơn mà đáp lễ đến mức này, nhà họ Trì đúng là biết cách tiêu tiền. Cứ thế ai mà chẳng muốn tặng quà cho nhà họ cơ chứ.
Tô Già Ni để ý trên chiếc vòng có khắc gì đó.
Đưa lên gần mắt nhìn kỹ.
SJN.
Là tên viết tắt của cô.
Tô Già Ni trong lòng khẽ run.
Cô sững người trong giây lát.
Nhưng rồi lại nghĩ, chắc là do trợ lý chuẩn bị quà, khắc tên là chuyện bình thường. Có khi những người khác cũng được tặng vòng kiểu này, không riêng gì cô.
“Già Ni, vòng này cậu mua ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua một cái!”
“Chờ chút, các cậu không thấy nó có khắc chữ SJN à? Là tên viết tắt của Tô Già Ni đó. Loại không có logo như này chắc là hàng cao cấp đặt riêng, siêu đắt luôn, đúng không Già Ni?”
“Vậy rốt cuộc cậu mua ở đâu thế?”
Tô Già Ni lắc đầu: “Mình không biết, được người khác tặng.”
Hẳn Trì gia phải cất công tìm thợ kim hoàn cao cấp khắc suốt đêm chỉ để chuẩn bị quà đáp lễ cho khách.
Với thế lực của nhà họ Trì đúng là làm được chuyện như vậy. Dù gì cũng là danh môn vọng tộc hàng đầu Kinh Thị.
“Già Ni, ai tặng thế? Bác Tô hả? Món quà thế này nếu không phải ba thì chắc chắn là bạn trai rồi. Già Ni, cậu có bạn trai?”
Tô Già Ni khẽ lắc đầu.
“Thôi kệ đi, Ni Ni không muốn nói thì các cậu đừng hỏi. Mau đeo thử cho bọn tớ xem với!”
Cô đeo vòng lên tay. Móc khoá vừa khít, như được đo lường từ trước.
Chiếc vòng ôm sát cổ tay trắng ngần càng làm nổi bật lên làn da mịn màng.
Người không biết nhìn vào chỉ tưởng là món đồ trang sức lấp lánh bình thường. Người có mắt nhìn sẽ biết ngay đây là đồ xa xỉ.
Chiếc vòng này không chỉ hợp để đeo hàng ngày mà còn phù hợp đeo đi tiệc. Nếu có ngày túng thiếu, mang đi bán cũng thu được khoản tiền không nhỏ.
Phải nói là rất đáng giá.
So với đôi khuy măng-sét bạch kim đính đá cô từng dốc hết tiền tiết kiệm để tặng thì món quà hồi đáp lần này thật biết cách khiến người khác rung động.
Khác hẳn với kiếp trước. Khi ấy cô bỏ ra 3,3 vạn mua đôi giày phiên bản giới hạn tặng sinh nhật Trì Vực, đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh nhạt. Không biết đôi giày kia cuối cùng bị ném vào xó xỉnh nào, cô chưa từng thấy anh mang.
“Đẹp quá! Công chúa Già Ni, cho tớ đeo thử một chút được không?”
Thẩm Ngưng háo hức làm bộ nuốt nước bọt.
Cô bật cười: “Cái đó mà cũng phải hỏi sao?”
Nói rồi cô tháo vòng tay đưa cho Thẩm Ngưng.
“Tớ cũng muốn thử.”
“Ơ sao lại đeo không vừa nhỉ?”
“Tay cậu to quá rồi, để tớ. Ơ? Tớ cũng không đeo vừa. Cậu thử xem.”
“Tớ cũng không vừa.”
Ba cô gái nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía cổ tay Tô Già Ni.
Lúc này mới nhận ra, tuy là người cao nhất phòng nhưng cổ tay cô lại nhỏ nhất.
“Già Ni, cái vòng này là làm theo size cổ tay cậu hả?”
“…”
Tô Già Ni chợt thấy lạnh sống lưng.
Tối hôm đó cô nằm trằn trọc trên giường không sao ngủ nổi.
Đối chiếu kiếp trước và kiếp này, cô bỗng nhận thấy có điểm không đúng.
Kiếp trước, cô cũng từng gửi quà sinh nhật cho Trì Vực.
Nhưng không nhận được hồi âm, cũng không có món quà nào được gửi lại.
Chuyện này thật sự rất vô lý.
Cô chỉ có thể nghĩ tới một khả năng: có thể người tặng quá nhiều, bộ phận lễ tân bỏ sót tên cô.
Nhưng lần này họ lại phản hồi quá nhanh, còn tặng vòng tay khắc tên vừa vặn đến từng chi tiết.
Chẳng lẽ là Trì Vực?
Tô Già Ni ngồi bật dậy, rùng mình lắc đầu phủ nhận.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Chắc chắn chỉ là trùng hợp!
P/s: Mọi người nếu thấy hay thì cho mình xin một đề cử ở đầu trang nhé (*ฅ́ ˘ฅ̀*)♡