Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Chớp mắt đã đến 31 tháng 10.
Tô Già Ni nhìn ngày tháng quen thuộc trên lịch thì hơi ngẩn người.
Hôm nay là sinh nhật Trì Vực.
Kiếp trước cô từng hao tâm tổn trí chuẩn bị quà cho anh, mong chờ ngày này từ rất lâu.
Đây cũng là ngày kỷ niệm đăng ký kết hôn của hai người họ.
Reng reng reng.
Thấy điện thoại rung liên hồi, Tô Già Ni liền lật lên xem.
“Kính gửi quý khách Tô Già Ni, quà đặt làm riêng của quý khách đã được giao thành công đến địa chỉ chỉ định. Cảm ơn quý khách đã tin tưởng sử dụng dịch vụ. Hân hạnh được phục vụ quý khách trong những lần tiếp theo.”
Gì mà quà đặt làm riêng? Còn cả địa chỉ chỉ định?
Cô đặt quà tặng khi nào?
Kí ức thời cao trung lập tức ùa về.
Tô Già Ni sững sờ ngồi trên ghế trong ký túc xá.
“Già Ni? Đi ăn sáng thôi.”
“Lẹ lên, bọn mình đang chờ mỗi cậu thôi đấy.”
“Mau mau!”
“Mấy cậu đi trước đi.”
“Sao thế? Có việc gì à?”
“Ừ.”
Đúng là có việc, còn là việc cực kì hệ trọng.
Từ lúc nhận được đoạn tin nhắn kia, cô chẳng còn tâm trí ăn uống.
Tô Già Ni chợt nhớ ra bốn tháng trước, khi đó cô vẫn chưa trọng sinh, còn đang theo đuổi tình yêu mù quáng.
Vì để có thể tặng Trì Vực một món quà sinh nhật thật đặc biệt vào cuối tháng Mười, cô đã đặt làm riêng một đôi khuy măng-sét bạch kim khảm kim cương giá 18 nghìn tệ.
Cũng coi như là lời cảm ơn anh đã giúp cô thi đỗ Thanh Đại.
Cô tự mình lên ý tưởng, thuê nhà thiết kế hàng đầu chế tác theo phong cách cá nhân, toàn bộ làm thủ công, đóng gói cao cấp.
Từ đầu đến cuối đều là hàng đắt tiền.
Lúc đặt hàng cô còn để địa chỉ giao là biệt thự nhà họ Trì, thời gian giao là sinh nhật Trì Vực—cũng chính là hôm nay.
Đây là món quà giá trị nhất cô từng tặng Trì Vực, cũng là món quà tiêu tốn hết toàn bộ tiền tiết kiệm và sinh hoạt phí khiến sau khi trọng sinh, ngoài số tiền kí gửi trong khuôn viên trường, cô gần như rỗng túi.
Sau khi sống lại, cô quên béng mất chuyện này, cũng không kiểm tra lại tiến độ đơn hàng. Không ngờ quà lại được chuyển đến trang viên Trì gia sớm như vậy!
Sắc mặt Tô Già Ni trắng bệch.
Cô nhớ ra lúc đó mình còn không biết xấu hổ, dặn dò bộ phận chăm sóc khách hàng rằng món quà này là để bày tỏ tình cảm với bạn trai tương lai. Nhân viên còn nhiệt tình gợi ý cô khắc thêm chữ vào tấm thiệp vàng tặng kèm, và cô thực sự viết.
Quá mất mặt!
Tô Già Ni đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Lúc này, bạn cùng phòng đều đã ra ngoài ăn sáng, trong ký túc xá chỉ còn lại mình cô. Không gian yên tĩnh bao trùm. Cô run rẩy cầm bình giữ nhiệt lên uống từng ngụm, cố gắng trấn an bản thân.
Sau khi cảm thấy dễ chịu hơn chút, cô đặt bình nước xuống, cầm cây bút trên bàn xoay tròn.
Một lúc sau, Tô Già Ni hạ quyết tâm phải lấy lại món quà đó, tuyệt đối không thể để Trì Vực nhìn thấy.
Cô gọi điện cho nhân viên chăm sóc khách hàng hôm trước, người bên kia vẫn giọng nói nhiệt tình quen thuộc:
“Hào môn thế gia ở Kinh Thị đều biết hôm nay là sinh nhật đại thiếu gia nhà họ Trì. Cửa hàng chúng tôi cũng biết rõ chuyện này, hầu như nhà nào cũng gửi quà tới đó.”
“Người giao hàng của chúng tôi nói hôm nay trang viên nhà họ Trì rất náo nhiệt, từ sáng sớm đã kẹt xe. Không ít thương gia còn tự mình mang quà đến. Anh ấy đợi rất lâu mới giao được quà tới cổng, tên cô đã được ghi vào danh sách tặng quà kèm cả số điện thoại, chỉ là không có địa chỉ.”
“Quà đã được giao, nhưng chỉ để được ở cổng ngoài. Nếu cần, tôi có thể gửi ảnh xác nhận.”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Chúc cô một ngày tốt lành.”
“Cảm ơn.”
Tô Già Ni cúp máy, tâm trạng cũng dịu đi phần nào.
Kiếp trước, món quà đó cũng được giao đến biệt thự nhà họ Trì nhưng có vẻ Trì Vực không nhận.
Cô chưa từng thấy anh đeo cặp khuy măng-sét đó. Ngay cả khi kết hôn, lúc giúp anh sắp xếp đồ đạc, cô cũng chưa từng thấy nó xuất hiện.
Giờ nghĩ lại, có lẽ món quà đó đã bị bộ phận lễ tân Trì gia xử lý.
Cô từng sống ở Trì gia vài năm đương nhiên biết chút nội tình:
Quà gửi đến nhà họ Trì được phân chia cấp bậc rất rõ ràng.
Nội môn là khách mời chính thức.
Ngoại môn là những người muốn tạo mối quan hệ với Trì gia.
Những món quà giao đến ngoài cổng thường chỉ được ghi lại tên người tặng rồi chuyển qua cho bộ phận xã giao xử lý, sau đó dựa theo giá trị quà mà đáp lễ.
Chỉ những món cực kỳ giá trị mới được quản gia đích thân xét duyệt, chuyển lên trình báo với Trì Vực.
Món quà đó rất có thể chưa từng lọt vào mắt anh.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Để chắc chắn, cô còn gỡ chặn Chu Minh Tỉ và Tạ Kiêu Thuấn, kéo vào xem vòng bạn bè.
Quả nhiên Tạ Kiêu Thuấn vừa đăng ảnh chụp đống quà ngoài cổng biệt thự Trì gia.
Những hộp quà đắt tiền, đóng gói cầu kỳ chất cao như núi.
Chú thích ảnh: Mới 10 giờ sáng, vẫn chỉ đang ở khu vực bên ngoài thôi đấy.
Bên dưới bình luận rôm rả:
“Trì Vực sinh nhật vui vẻ.”
“Không biết anh ấy có thẳng tay ném đống quà này đi không nữa.”
Ngay cả Lâm Noãn cũng thả tim bài viết.
Tô Già Ni lúc này mới yên tâm hoàn toàn.
So với hàng loạt quà tặng khác, đôi khuy măng-sét cô tặng kia chẳng đáng là gì, chắc chắn sẽ không lọt vào mắt Trì Vực.
Nếu vậy không cần nhờ Lâm Noãn đến thu hồi quà nữa.
Không lâu sau, bạn cùng phòng lần lượt trở về.
“Già Ni, sáng nay cậu không ra ngoài à?”
“Ừm.”
Lúc này Tô Già Ni mới ý thức được mình đã lãng phí cả buổi sáng.
“Giải quyết xong việc chưa?”
“Xong rồi!”
Thực ra chẳng có việc gì ghê gớm. Chỉ là ngồi gọi điện, xem vòng bạn bè rồi lại ngồi ngây ngốc, nhưng Tô Già Ni cảm thấy hôm nay thật đáng để ăn mừng!
“Để tớ mời mọi người ăn trưa nhé? Các cậu muốn ăn ở đâu?”
“Căng-tin đi.”
“Tớ cũng chọn căng-tin.”
“Vậy thì chọn căng-tin. Đi chỗ khác mất nhiều thời gian. Tớ còn mấy bài chưa chép kịp.”
Tô Già Ni lúc này mới nhớ ra mình cũng còn nhiều bài chưa làm.
Trời ạ, đúng là không nên lãng phí thời gian mà.
Ngày hôm sau vừa đúng vào cuối tuần. Sáng sớm, điện thoại Tô Già Ni đổ chuông liên tục.