Cô cầm điện thoại, thấp thỏm chờ đợi suốt ba ngày.
Kết quả không có tin nhắn hay cuộc gọi nào kiểu “Giao sai hàng”.
Tô Già Ni nặng nề thở hắt một hơi.
“Quả nhiên là mình nghĩ nhiều.”
Lần theo thông tin trên phiếu gửi, cô tìm được người nhân viên chuyển phát đã giao hàng cho cô ba ngày trước. Gói hàng vẫn còn nguyên, chưa ai nhận.
“Làm phiền anh rồi.”
“Không sao. Cô xem tiền gửi hàng nhiều thế này, bảo tôi đi mười chuyến tôi cũng chịu.”
“Có thể nói cho tôi biết người gửi là ai không?”
“Chuyện đó thì không được. Bọn tôi cũng có quy tắc nghề nghiệp riêng. Cô gái, tự cô đoán đi. Chàng trai trẻ đó tám chín phần là thích cô đấy. Không lẽ cô không đoán ra là ai? Hay người theo đuổi nhiều quá nên không nhớ nổi?”
Tô Già Ni thầm nghĩ: À, là một chàng trai trẻ, lại không thiếu tiền.
Anh nhân viên liếc cô một cái, cười cười: “Cô gái xinh đẹp thế này, được nhiều người theo đuổi là chuyện bình thường.”
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh ta như sực nhớ ra điều gì, vò đầu tỏ vẻ hối hận: “Ai da tôi quên mất! Cậu thiếu gia ở Kinh Thị đó có dặn không được tiết lộ nhiều với cô, lỡ hỏng chuyện thì không hay.”
Ra là người đó còn khá hiểu cô, đoán được cô sẽ nghĩ gì nên cố ý để lộ một ít thông tin vừa đủ khiến cô tò mò.
Tô Già Ni nheo mắt, không biết là đối phương không muốn cô biết, hay cố ý để cô đoán ra?
“Cô có phải hay không đoán ra rồi?”
Tô Già Ni cười, lắc đầu: “Không có.”
“Muốn tôi nói chi bằng cô trực tiếp gọi điện hỏi không phải xong rồi sao?”
A.
Gọi điện?
Cô có ngốc mới gọi.
***
Ngày khai giảng, Tô Già Ni một mình đến Đại học Y Tứ Sơn báo danh.
Ông ngoại vốn muốn đi cùng nhưng bị cô từ chối.
Mẹ cô đang bận chuyện phân chia tài sản, không dám lơ là nên ở lại Kinh Thị.
Ba cô càng khỏi nói. Ông ta đang lúc đắc ý, vừa quản lý nhà máy, vừa cùng tình nhân đi xã giao, nào có thời gian quan tâm đến con gái.
Cho dù có thời gian ông ta cũng chẳng buồn đến.
Tối hôm dự tiệc tạ sư ở Kinh Thị, Tô Mậu Giản uống chút rượu rồi lớn tiếng mắng cô một trận:
“Mày đúng là đồ ngu! Bao nhiêu năm nay tao đổ không biết bao nhiêu tiền cho mày ăn học, cuối cùng mày thi được 700 điểm lại chọn cái trường quèn ở Tứ Sơn? Mày muốn chọc tao tức chết à?!”
“Con được 693 điểm.”
“Mày… mày...!!!”
Tô Mậu Giản mặt mày đỏ bừng ôm ngực, “Điểm cao thế mà lại chọn cái trường rách rưới đó?! Mày lấy đâu ra cái gan đó hả?!”
“Con vì cái gì không thể?”
“Tao nói không thể là không thể!”
Tô Mậu Giản nổi đóa, chửi bới một trận rồi tiện tay đập vỡ bình thủy tinh trong phòng khách. Mảnh vỡ văng tung tóe.
“Dù sao thì tao với mẹ mày cũng sắp ly hôn. Vài tháng nữa mày mười tám tuổi, nếu thích Tứ Sơn đến thế thì đừng bao giờ quay về Kinh Thị nữa! Tao không có nghĩa vụ phải nuôi mày, để ông ngoại mày lo đi!”
“Về sau cũng đừng nhận tao là ba, tao – Tô Mậu Giản – không phải ba mày!”
Kiếp trước Tô Già Ni không hiểu.
Nhưng hiện tại, sự thật đã bày ra trước mắt.
Tô Mậu Giản luôn tự hào khoe khoang chuyện có con gái học đại học danh tiếng, dù đó chỉ là một trường top 21 ở nước ngoài.
Trong mắt ông ta, Đại học Y Tứ Sơn là một trường tầm thường, là quá khứ đáng xấu hổ. Nhất là khi ông bà ngoại cô lại đánh giá cao trường này, điều đó càng khiến Tô Mậu Giản chướng mắt.
Giờ đây sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, Tô Mậu Giản chỉ nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với mẹ con cô để che giấu chuyện từng dựa vào nhà vợ.
Tô Già Ni khi ấy chỉ cười nhạt: “Vậy phiền ba viết luôn giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con đi, viết ngay bây giờ.”
Cô biết thứ này chẳng có giá trị pháp lý gì, nhưng về sau chỉ cần đem ra thôi cũng đủ khiến ông ta mất mặt.
Tô Mậu Giản đang hăng máu thật sự viết.
Không đến hai ngày sau, ông ta cũng khóa luôn thẻ ngân hàng của cô.
Nhưng Tô Già Ni không hề hoảng loạn.
Với thành tích xuất sắc, cô được trường miễn toàn bộ học phí 8 năm, lại còn nhận được học bổng và giải thưởng tân sinh viên ưu tú.
Tất cả tiền đều được chuyển vào tài khoản ngân hàng, chỉ riêng tiền trong thẻ đã có hơn 11 vạn tệ.
Chi tiêu tiết kiệm cũng đủ sống vài năm.
***
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, Tô Già Ni về ký túc xá.
Phòng cô ở có bốn người.
Khi lên đến nơi, ba người kia đều đã có mặt. Nghe tiếng mở cửa, cả ba cùng ngoái lại nhìn. Gương mặt ai nấy đều trắng mịn, xem ra đều là tiểu thư được cưng chiều từ bé.
Lúc giới thiệu, Tô Già Ni thản nhiên nói mình là người Tứ Sơn, từng sống ở Kinh Thị một thời gian. Giọng cô nhẹ nhàng, phát âm tiếng Tứ Sơn vô cùng chuẩn.
Bạn cùng phòng Thẩm Ngưng cũng là người Tứ Sơn, lập tức đổi sang tiếng địa phương trò chuyện với cô vô cùng thân thiết.
Hai người còn lại – một người là Trần Nguyệt Đồng đến từ Việt Châu, nói tiếng phổ thông hơi khó nghe; người còn lại là Lý Ấu Hàm đến từ Xuyên Phủ cũng có thể nói tiếng Tứ Sơn nên giao tiếp không có gì trở ngại.
Cả bốn người trong phòng đều cao trên 1m68, phòng khác hay gọi phòng 328 của họ là “cao nhân”.
Khi hỏi về gia cảnh, quả nhiên không ai tầm thường.
Bốn cô gái trong ký túc xá, không phải con viện trưởng thì cũng là con trưởng khoa, nhà mở bệnh viện tư hoặc phòng khám riêng – cơ bản đều làm bác sĩ.
Các phòng khác chỉ biết ngưỡng mộ.
“Mấy cô công chúa à, sau này ra trường phải nhờ vào các cậu cả đấy. Giờ mình bắt đầu nịnh bợ còn kịp không?”
“Còn tám năm lận. Tới lúc đó chưa biết ai phải nịnh ai đâu.”
“Cố gắng học cho tốt. Sau này tốt nghiệp, mấy bệnh viện lớn còn tranh nhau giành về.”
“Mục tiêu của mình là tốt nghiệp xong mở bệnh viện riêng. Đến lúc đó sẽ mời các cậu về cùng nhau cứu người!”
“Cứu người!”
“Cứu người!!”
“Ha ha ha… đừng hô khí thế quá chứ, nghe như đi đánh trận.”
Không khí trong kí túc xá vô cùng hòa thuận, ai ai cũng chăm chỉ học hành, ngay cả trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự cũng không dám lơ là.
Tô Già Ni cũng không ngoại lệ.
Cô vùi đầu vào sách vở ôn tập, không còn tâm trí bận tâm đến những chuyện khác.