Thụy Niên

Chương 16: Tứ Sơn

Trước Sau

break

Ngày cầm giấy báo trúng tuyển đại học danh giá trên tay, Lâm Noãn được mời phỏng vấn.

Trên màn hình, thiếu nữ tràn đầy tự tin. Khi được hỏi cảm nghĩ sắp trở thành tân sinh viên Thanh Đại, cô nói: “Rất mong chờ, cũng có chút tiếc nuối.”

“Tiếc nuối điều gì?”

“Tiếc là bạn cùng bàn của tôi không học chung trường.”

Phóng viên nghe vậy cảm thấy khá hứng thú: “Bạn cùng bàn của bạn cũng là học bá?”

“Phải. Tôi có thể thi đỗ Thanh Đại phần lớn nhờ vào nỗ lực của bản thân, nhưng để đủ điểm vào ngành mình thích công lớn là nhờ cậu ấy. Ban đầu Toán và Lý của tôi rất kém, đều là nhờ cậu ấy kèm cặp mà tiến bộ.”

“Vậy ra bạn cùng bàn là học bá khối tự nhiên?”

“Ừm. Dù bản thân cậu ấy cũng có người giúp nhưng vẫn rất giỏi.”

“Bạn ấy thi được bao nhiêu điểm?”

“693.”

“Điểm cao vậy mà không chọn Thanh Đại? Bị trường khác giành mất rồi sao?”

“Không phải. Cậu ấy chọn đại học y phía Nam, học theo chương trình đào tạo liên thông cử nhân - tiến sĩ.”

“Ồ!”

“Cậu ấy xuất thân trong gia đình làm nghề Đông y truyền thống. Lần tôi bị bệnh nặng trước khi thi đại học cũng nhờ ông ngoại cậu ấy chữa khỏi.”

Tin tức này khiến Kinh Thị bùng nổ.

Thí sinh được 693 điểm lại không chọn Thanh Đại?!

Tô Già Ni không chỉ từ bỏ ngôi trường mơ ước, mà ngay cả Kinh Thị cũng rời bỏ?

Nếu thật sự muốn học y, 693 điểm chẳng lẽ không thể vào khoa Y hàng đầu Kinh Thị? Khoa Y Thanh Đại cũng rất mạnh cơ mà?

Tin nhắn trong nhóm chat nhảy liên tục:

“Tô Già Ni từ bỏ theo đuổi Trì Vực rồi?”

“Tôi đoán có lẽ cô ấy tỏ tình rồi bị từ chối.”

“Không giống nha. Bị từ chối bao nhiêu lần có lần nào cậu ấy bỏ cuộc đâu.”

”Nhưng tỏ tình thất bại lại là một chuyện khác.”

“Hình như chúng ta hiểu lầm Tô Già Ni rồi. Không chừng ngay từ đầu cậu ấy vốn chẳng thích Trì Vực.”

“Tuyệt đối không thể nào!”

“Có khả năng này không, một số nữ sinh cố tình tiếp cận học bá khối tự nhiên sau đó thi xong liền đá?”

“Tô Già Ni coi Trì Vực là gia sư miễn phí á?!”

“Cậu ấy cũng nhiều lần tặng quà cho Trì Vực, chắc không phải kiểu bạch liên hoa đó đâu.”

“Chờ đã! Nghĩ lại thì mấy lần Tô Già Ni tặng quà và đồ ăn sáng có khi nào chỉ là để cảm ơn?”

***

Tại một nhà hàng.

“A Vực, bạn cùng bàn của Lâm Noãn là Tô Già Ni đúng không?”

“Ừ?”

“Tô Già Ni không chọn Thanh Đại!”

Trì Vực hơi ngẩng lên.

Tạ Kiêu Thuấn vội vàng mở đoạn video phỏng vấn, âm thanh Lâm Noãn vang lên rõ ràng.

Tô Già Ni đúng là kén chọn, lại không chọn trường Trì Vực đang học.

Chu Minh Tỉ không dám quay sang nhìn Trì Vực, chỉ cảm thấy khí áp bên cạnh ngày càng thấp.

Gương mặt điển trai càng thêm sa sầm.

Ngay cả người chậm chạp như Tạ Kiêu Thuấn cũng nhận ra được sự bất thường. Ngẫm nghĩ một hồi đại khái cũng hiểu ra mọi chuyện.

Tô Già Ni gần như đã cắt đứt liên hệ với bạn bè cũ ở Kinh Thị.

Ban ngày cô theo ông ngoại học nghề, tối về lại chăm chỉ đọc y thư.

Hôm nay học phân biệt nhân sâm, đảng sâm và rễ sâm; hôm sau học luyện chế thuốc; thỉnh thoảng sẽ theo ông ra ngoại ô hái dược liệu.

Cuộc sống vừa đơn giản vừa thú vị.

Dường như mọi đau khổ trong kiếp trước đều tan biến.

Giống như quay về ngày còn bé tung tăng chạy nhảy khắp núi rừng, miệng luôn nói sau này nhất định sẽ trở thành đại phu giống ông ngoại.

Giấy báo trúng tuyển được gửi đến nhà ông Tô.

“Năm đó ông và bà ngoại cũng muốn mẹ con học trường y, nhưng nó không chịu, nhất quyết đòi tới Kinh Thị. Không nghĩ tới Tiểu Già Ni lại từ Kinh Thị quay về Tứ Sơn.”

Kiếp trước, cô chỉ miễn cưỡng đủ điểm vào được khoa ngôn ngữ Anh ở Thanh Đại.

Kiếp này, với điểm số cao vượt trội, cô được Đại học Trung Y dược Tứ Sơn tuyển thẳng vào khoa Y học lâm sàng hệ chính quy 8 năm.

Mong muốn của cô là kết hợp cả Đông y và Tây y, nghiên cứu ra nhiều phương pháp điều trị mới cứu giúp nhiều bệnh nhân.

Trước ngày khai giảng, Lâm Noãn gọi điện rủ cô về Kinh Thị dự tiệc tạ sư.

“Yên tâm đi Ni Ni, Trì Vực nghe nói đã ra nước ngoài từ mấy ngày trước, sẽ không đến.”

Quả nhiên hôm đó Trì Vực không xuất hiện.

Căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Đến lượt cô nâng trà thay rượu cảm ơn thầy cô, ai nấy đều xúc động.

“Tô Già Ni, thầy thật không biết nên nói em thế nào cho phải, chọn khoa Y ở Thanh Đại chẳng phải tốt hơn sao?”

Nghe ra rõ ràng là đau lòng thay cô.

“Em chăm chỉ như vậy mà...”

“Dù sao đi nữa, em cũng rất dũng cảm. Thầy chỉ mong em sau này sẽ không hối hận với quyết định của mình.”

“Em cảm ơn thầy. Thời gian học y rất dài, ông ngoại em hiện đã lớn tuổi, phòng khám lại ở Tứ Sơn. Em chọn học ở đây vừa để chăm sóc ông, vừa để chuẩn bị kế thừa gia nghiệp.”

“Thì ra là vậy.”

“Cô bé ngoan.”

“Chúc em được như ý nguyện.”

Thầy cô sau khi trò chuyện vui vẻ thì lần lượt rời bàn, để lại không gian cho học sinh thoải mái tán gẫu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc