Trình tự sinh hoạt của Trần Nhất Lan rất tốt, chắc là do thời gian dài luyện tập mà hình thành thói quen.
Nhà cũ cách âm không tốt, dưới lầu mà đóng cửa thì trên lầu cũng nghe được.
Ôn Sơ Nịnh ngủ không ngon lắm, bình thường cô rất ít khi mơ.
Lần này lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô ngồi bên bờ một hồ bơi ngoài trời, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt nước lấp lánh ánh vàng.
Một cậu thiếu niên dáng người khỏe khoắn đang bơi lội linh hoạt trong nước, bơi đến bờ bên kia, anh tháo mũ và kính bơi xuống cầm trong tay, vuốt tóc, từng giọt nước theo đường nét gọn gàng nơi cằm chảy xuống.
Rồi bất ngờ quay người lại, dáng vẻ tùy ý dựa vào thành bể bơi, mang theo sự tự tin đầy sức sống đặc trưng của tuổi trẻ.
Một cơn gió hè thổi tới, ánh nắng ngập tràn, có người hò reo, có người gọi tên, nụ cười trong mắt anh tỏa sáng rực rỡ.
"Rầm—"
Một tiếng mở cửa vang lên, giấc mơ đẹp của Ôn Sơ Nịnh bị cắt ngang, cô trở mình, lại nghe thấy một tiếng rên khe khẽ, giống tiếng của một con vật nhỏ.
Cô bật dậy khỏi giường, liếc nhìn điện thoại, mới bảy giờ rưỡi sáng.
Bình thường cô ngủ không quy củ lắm, chỉ mặc quần đùi với áo thun rồi ra mở cửa, thấy cậu mình đang bế một thùng giấy đặt giữa phòng khách, âm thanh khe khẽ kia phát ra từ trong đó.
Đó là cậu cô – Chu Tuyển Dương.
Một “thanh niên” ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, mở một phòng khám Đông y dưỡng sinh ở trung tâm thành phố.
Nhà họ Chu khá có điều kiện, nhưng cậu cô vì mấy năm trước còn trẻ bốc đồng, đầu tư thất bại, khiến ông ngoại tức giận lớn, bắt buộc phải quay về kế thừa sự nghiệp gia đình, nên mới tiếp quản phòng khám Đông y này.
Chu Mộng cũng biết nếu để cậu ở nhà thì kiểu gì cũng bị lải nhải, nên dứt khoát bảo cậu đến chăm sóc Ôn Sơ Nịnh, thật ra cũng coi như có người bầu bạn, dù sao cô gái nhỏ sống một mình ở nhà cũng không ổn.
Lúc này, cậu cô đang ngồi xổm dưới sàn phòng khách, Ôn Sơ Nịnh lại gần nhìn thử, trong thùng là một chú chó trắng nhỏ, lấm lem bẩn thỉu, trông như mới đầy tháng.
"Cậu nhặt ở đâu vậy?"
"Ở cổng khu chung cư, lúc cậu về thấy nó nằm rúc trong bãi cỏ, nhìn tội quá. Mình nuôi luôn hay đợi rồi đem cho người ta?"
Chu Tuyển Dương hôm nay vừa đi nghe một buổi tọa đàm về, túi laptop vứt trên ghế sofa, mặc áo sơ mi thường ngày với quần dài, nửa ngồi trước thùng giấy.
"Nuôi chứ sao, cháu không có ý kiến."
"Được, cậu mua sẵn bữa sáng rồi, trên bàn đó, ăn xong hãy đi học," Chu Tuyển Dương đứng dậy, vào bếp đổ bát sữa cho chó con.
"Này, từ nay ba chúng ta nương tựa vào nhau rồi."
Ôn Sơ Nịnh chậm chạp đi tới bàn ăn, có sữa đậu nành với bánh bao nhỏ, cô cầm một cái nhét vào miệng: "Hôm nay cậu làm gì? Cháu thấy trong nhóm gia đình, ông ngoại bảo cậu đi xem mắt."
"Không đi, còn bao nhiêu đồ phải dọn… lát nữa còn phải đến phòng khám xem tình hình," Chu Tuyển Dương cho chó con ăn xong, nói.
"Học xong thì cháu có thể ghé qua, hôm nay có chuyên viên trị liệu, giúp cháu thư giãn cơ bắp, nghe bảo mấy người đội bơi thành phố cũng hay đến đấy."
"Không phải là giác hơi thôi à?"
"Đừng coi thường giác hơi đấy…"
"Thôi thôi," Ôn Sơ Nịnh vừa nhai bánh vừa nói.
"Cậu biết tại sao cậu vẫn độc thân không?"
"Tại sao?" Chu Tuyển Dương thản nhiên hỏi.
"Cậu sống kiểu ông già quá."
"…Giác hơi thì là ông già sao?"
"Những thứ giới trẻ thích chả liên quan gì đến cậu hết, ngày nào cũng ngồi văn phòng uống trà dưỡng sinh, có thì mới là lạ."
Ôn Sơ Nịnh ăn ngấu nghiến xong, uống mấy ngụm sữa đậu nành rồi vỗ vai Chu Tuyển Dương: "Cậu à, cậu mới ba mươi, vẫn còn trẻ lắm, đừng tự tạo áp lực tâm lý."
"…"
Nói xong, Ôn Sơ Nịnh chạy biến vào phòng thay đồ, hôm nay cũng không phải tiết học quan trọng gì.
Chắc cũng vì bố cô, Ôn Thiệu Huy, những năm trước từng làm trong ngành thể thao, nên từ nhỏ đã cho cô học taekwondo.
Lúc đó bảo là để rèn luyện thân thể, mà thực ra đúng là thế, Ôn Sơ Nịnh từ bé đến lớn rất ít khi ốm.
Lớp taekwondo mỗi dịp hè cũng đã thành thói quen.
Chu Tuyển Dương ngồi xổm trước thùng giấy, xoa xoa chú chó trắng nhỏ đã ăn no uống đủ, nghe tiếng Ôn Sơ Nịnh nhanh chóng rửa mặt xong, rồi thay một bộ quần đùi áo thun sạch sẽ, cầm túi và chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Cô gái mười bảy tuổi, yên tĩnh mà lanh lợi, đôi khi có phần lơ đãng, chẳng quá để ý vẻ bề ngoài, đúng là không giống những bạn gái cùng tuổi.
Với con gái ở độ tuổi này, chuyện yêu sớm luôn là điều khiến người lớn lo lắng hàng đầu.
Trường Nhất Trung Lâm Giang là trường trọng điểm của thành phố, đặc biệt là lớp chọn mà Ôn Sơ Nịnh đang học, mỗi học kỳ họp phụ huynh một lần thì chuyện yêu sớm đã bị nói tới mức không còn gì để nói nữa rồi.
Chu Tuyển Dương cũng từng vòng vo bóng gió nhắc đến, Ôn Sơ Nịnh liền bực bội nói, đám con trai trong lớp cô cũng chỉ đến thế thôi, không có chuyện đó đâu, đừng lo hão.
Chu Tuyển Dương chợt nhớ đến một câu nói trên mạng: “Tại sao đi làm lại lười trang điểm?”
Trả lời: “Vì trong công ty không có người mình thích.”
Chu Tuyển Dương khẽ cười một cái, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ôn Sơ Nịnh đang đứng trước gương vuốt lại tóc, tỉ mỉ vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, còn thoa thêm một lớp son dưỡng bạc hà.
“Chiều nay có thể mưa, nhớ mang ô theo đấy.”
“Cháu biết rồi mà.”
Ôn Sơ Nịnh tiện tay nhét một cây dù gấp vào túi.
Ngôi nhà lại trở về với sự yên tĩnh. Chu Tuyển Dương nhún vai, nhìn đống thùng chất trong phòng khách, chuẩn bị dọn dẹp xong rồi đi làm.
Chỗ học của Ôn Sơ Nịnh cũng nằm trong khu tổ hợp văn hóa – thương mại, cách khu nhà công vụ không xa, cũng gần phòng khám Đông y của Chu Tuyển Dương, xung quanh còn có một bể bơi.
Lúc đi ngang qua, Ôn Sơ Nịnh theo phản xạ liếc nhìn vào bên trong, qua lớp tường kính, cũng chỉ nhìn thấy bể bơi cùng những người đủ kiểu dáng đang hoạt động.
Nhìn xong cô mới thấy hành động của mình thật dư thừa.
Rõ ràng là không thể thấy được, vậy mà vẫn ôm hy vọng muốn thấy anh.
Nhưng không thấy cũng tốt, dù sao Trần Nhất Lan cũng đã trở về, trong hai tháng này, có thể được gặp anh đã là may mắn rồi.
Tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh bỗng dưng tốt lên.
Đến trung tâm thì huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên, dạy vài động tác rồi để mọi người luyện tập.
Người đàn ông lực lưỡng này tay chắp sau lưng, đi qua từng người để chỉnh sửa động tác, cuối cùng chia thành từng cặp để kiểm tra lẫn nhau.
Người đứng đối diện Ôn Sơ Nịnh —— chính là lớp trưởng của cô.
Một nam sinh nho nhã đeo kính, tên là Diệp Hạo Đông, anh ta chỉ mới tham gia lớp vào kỳ nghỉ hè năm nay.
Lý do là vì… môn thể chất không đạt yêu cầu.
Thể chất không đạt chẳng phải nên đi chạy bộ rèn luyện sao, sao lại đến học Taekwondo?
Bạn cùng bàn của Ôn Sơ Nịnh khi ấy còn buông một câu đầy ẩn ý: “Ôi chà~”
Lúc này, lớp trưởng gầy gò cao nghều Diệp Hạo Đông đang run rẩy giơ miếng đệm mút lên: “Ôn… Ôn Sơ Nịnh… cậu nhẹ tay chút…”
“Cậu cứ thả lỏng, tôi đá rất chuẩn.”
Ôn Sơ Nịnh an ủi anh ta.
“Tôi làm động tác chậm lại, cậu nhìn rồi đỡ theo là được.”
Nói thì là an ủi, nhưng rõ ràng chẳng giúp được gì.
Ôn Sơ Nịnh chân trần tung cú đá, Diệp Hạo Đông hoàn toàn chết sững, hai tay cầm miếng đệm cũng không biết phải làm gì.
Chỉ thấy động tác của Ôn Sơ Nịnh dứt khoát gọn gàng, chân nâng lên tung cú đá mạnh mẽ, ống quần rộng theo động tác của cô mà trượt nhẹ xuống, để lộ một đoạn bắp chân trắng trẻo, thon thả.
“Bốp——”
Diệp Hạo Đông tay mềm nhũn, miếng đệm bay ra ngoài.
Huấn luyện viên lực lưỡng liếc mắt một cái, dọa đến mức Diệp Hạo Đông vội cúi xuống nhặt lại.
“Cậu lợi hại quá.” Diệp Hạo Đông nhỏ giọng nói.
“Tôi tập nhiều năm rồi mà.”
Ôn Sơ Nịnh đi ra phía sau, lấy chai nước khoáng uống một ngụm.
Diệp Hạo Đông ngẩn người nhìn cô, ánh mắt vừa thẳng thắn lại vừa muốn tránh né, quanh đi quẩn lại vẫn cứ liếc nhìn.
Ôn Sơ Nịnh giống những bạn gái khác trong trường, nhưng cũng rất khác.
Tóc đuôi ngựa sạch sẽ, có vài sợi tóc tơ rối nhẹ, đường nét nơi cổ mảnh mai mềm mại.
Thường ngày cô ít nói, nhưng làm việc gọn gàng dứt khoát, yên lặng ngồi ở chỗ của mình làm bài tập, mà nhìn vào lại cứ như phủ một lớp bộ lọc đặc biệt.
Dáng ngồi thẳng tắp ấy, luôn khiến cô khác biệt với những cô gái ở trường chỉ thích trắng trẻo gầy gò.
Thì ra khí chất này, lại giống như một sức mạnh vừa mềm mại vừa kiên cường.
Tan học, Ôn Sơ Nịnh đi thay đồ, không ngờ Diệp Hạo Đông đeo ba lô đứng đợi ở cửa.
“Tụi mình đâu có cùng đường đâu?” Ôn Sơ Nịnh cầm chai nước đi ra.
“À, tôi đi xe buýt bên đó.” Diệp Hạo Đông có chút ngượng ngùng.
“Ừ, được rồi.”
Ôn Sơ Nịnh cùng anh ta sóng bước đi xuống cầu thang, dọc theo phố thương mại, phòng khám Đông y của cậu cũng ở ngay đầu đường.
“Tôi thấy cô chủ nhiệm lớp mình chia sẻ lên vòng bạn bè…”
Diệp Hạo Đông kiếm chuyện để nói.
“Năm nay thành phố Lâm Giang mình tổ chức hội thao học sinh trung học, hình như vào tháng Chín. Trường mình cũng tổ chức hội thao vào tháng Chín, cô chủ nhiệm nói có thể sẽ lấy danh nghĩa trường để trực tiếp tham gia hội thao thành phố.”
“Ồ… vậy cũng hay.”
Ôn Sơ Nịnh buồn chán nhìn ra đường.
“Cậu… cậu có tham gia không?”
Diệp Hạo Đông cẩn thận hỏi, giả vờ như vô tình nhưng thật ra là câu anh ta muốn hỏi nhất.
“Chưa biết, đợi khai giảng rồi xem sao.”
“Được!”
Diệp Hạo Đông cùng cô đi đến ngã tư, phía đối diện là trạm xe buýt.
Anh ta vẫy tay, cố gắng nở một nụ cười mà mình cho là đẹp, nhưng Ôn Sơ Nịnh chỉ chào một câu rồi rẽ trái.
Nụ cười lập tức trở nên khô khốc.
Ban đầu Ôn Sơ Nịnh chỉ định nhìn xem chú có ở trong tiệm không, ai ngờ lần này liếc mắt một cái, qua cửa kính, cô nhìn thấy Trần Nhất Lan.
Phòng khám Đông y nhà họ Chu là nơi có chút tiếng tăm ở thành phố Lâm Giang, không chỉ vì có bác sĩ Đông y kỳ cựu khám bệnh, mà còn vì có các dịch vụ dưỡng sinh chuyên nghiệp như giác hơi, massage, châm cứu.
Tòa nhà ba tầng, phân khu rõ ràng, thiết kế nội thất đậm nét cổ điển.
Tầng một, bên trái là khu nghỉ ngơi, bên phải là khu khám bệnh, còn có một bức tường đầy tủ thuốc Đông y.
Trần Nhất Lan cùng mấy người đang ngồi ở khu nghỉ, trên bàn có ấm trà và vài món bánh kẹo ăn vặt, Tôn Gia Diệu cười rất khoa trương, thao thao bất tuyệt.
Trần Nhất Lan lười biếng dựa vào ghế sofa, ban đầu đang xem điện thoại, nhưng như có cảm ứng, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bất chợt, hai người chạm mắt qua lớp kính.
Đúng lúc ánh nắng chiếu xiên, bóng cây bên đường lay động theo gió.
Ánh mắt giao nhau, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đường nét nơi cổ và yết hầu của chàng trai rõ ràng, tự nhiên và phóng khoáng, cơ thể rắn chắc dưới lớp áo thun rộng rãi, bên môi thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt, không rõ là dành cho cô hay là vì câu chuyện của Tôn Gia Diệu, nhưng nụ cười ấy bỗng trở nên dịu dàng.
Ôn Sơ Nịnh đứng ngay bên ngoài cửa kính, theo bản năng muốn đáp lại, khóe môi cong lên, nhìn hình bóng mình phản chiếu trên lớp kính.
Mùa hè oi ả, trên trán rịn chút mồ hôi, mấy sợi tóc lưa thưa dính nơi trán, gương mặt thiếu nữ vì nắng nóng mà hơi đỏ bừng, đôi mắt long lanh, ẩn chứa nụ cười vô thức, như vẻ đẹp khác biệt của mùa hè.
Chiều hôm ấy đầy rẫy giông bão, giấu sâu trong trái tim mùa hè.
Vô số trái tim mang hơi thở của gió, trong khoảnh khắc ngây ngô mà ngọt ngào ấy, đập thình thịch không ngừng.