Năm sáu tuổi ấy, không có mưa sao băng nhưng cô có Trần Nhất Lan bên cạnh, mang đến cho cô những ánh sao lung linh thuộc về riêng họ.
...
Trần Nhất Lan chờ một lúc lâu, không nghe thấy cô nói gì.
Khi ăn hết táo, anh liếc nhìn cô một cái.
Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, cắn miếng táo cuối cùng, chậm rãi nhai.
Cô không cần nói gì cả nhưng cảm xúc đã hiện rõ trên gương mặt.
Không khí xung quanh trở nên yên lặng.
Cô vừa ăn xong, Trần Nhất Lan vươn tay ra, bàn tay sạch sẽ và thon dài của anh tự nhiên nhận lấy hạt táo trong tay cô rồi ném vào thùng rác.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên khi hạt táo chạm đáy thùng.
Sau đó anh rửa tay, đặt lại ly sữa trước mặt cô.
“Có gì phải khổ sở?”
Anh chậm rãi nói, giọng trầm ổn nhưng mang theo chút dịu dàng.
“Không phải vẫn còn tôi sao.”
-
Khi từ nhà Tôn Gia Diệu đi ra thì đã hơn chín giờ tối.
Mấy cậu thiếu niên ăn uống no say, mặc sức chơi bời vào những ngày cuối kỳ nghỉ hè, Tôn Gia Diệu uống đến mức say khướt.
Mẹ của Tôn Gia Diệu dìu bố cô ấy đã say mèm bước vào, bố của cô ấy đỏ bừng cả mặt, tay cầm chiếc ly không, hăng hái giơ lên, nói đầy khí thế: “Các cháu chính là tương lai của đất nước, là hy vọng của đất nước…”
“Ông mau đi ngủ đi, thật phiền chết đi được.”
Mẹ Tôn nghiến răng cấu ông một cái, đẩy ông vào phòng.
Lúc này, người còn tỉnh táo ở hiện trường chỉ còn lại Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh.
Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan muốn giúp dì Tôn dọn dẹp sân thượng, nhưng dì kiên quyết không cho, nhất quyết bảo hai đứa mau về nghỉ ngơi sớm.
Rời khỏi khu biệt thự nhỏ, âm thanh náo nhiệt dường như đã lùi xa rất lâu, gió đêm thổi qua hàng cây hai bên đường, mang theo một vẻ tĩnh lặng và rộng rãi rất riêng.
Đi đến ngã tư, Trần Nhất Lan hỏi cô: “Về đâu vậy?”
“Về khu tập thể.”
Đồ đạc từ lâu đã được Chu Mộng mang đến đó rồi, chú thì đi tỉnh ngoài tham dự hội thảo gì đó, chắc cũng sẽ về trễ.
Thật ra trong lòng cô có một chút tư tâm… Không hiểu sao lại muốn ở bên anh thêm một chút, Ôn Sơ Nịnh rất trân quý những khoảnh khắc thế này.
“Được thôi.”
Trần Nhất Lan vẫn như cũ, hai tay đút túi, trả lời với vẻ lười biếng.
Ôn Sơ Nịnh đi bên cạnh anh, đèn đường kéo dài bóng hai người, họ sóng vai đi trên con đường trở về nhà.
Rất nhiều lời giữ trong lòng, vì phút giây gặp lại mà dâng trào, muốn nói lại ngại ngùng, chắc là vì mười bảy tuổi là độ tuổi vừa mơ hồ vừa ngọt ngào, chỉ cần một ánh mắt, một chút đụng chạm, tâm tư cũng trở nên nhạy cảm.
Lạ thật… trước đây gặp Trần Nhất Lan, sao lại không có cảm giác thế này?
Cảm giác như uống ngụm đầu tiên của nước có ga ướp lạnh, bọt khí nhỏ tí tách nổ tung trong miệng, vị ngọt đến sau mới bùng lên.
Ôn Sơ Nịnh tranh thủ lúc đèn đỏ nhìn anh một cái, vóc dáng anh giờ rắn rỏi và cao lớn hơn trước, từng đường nét cơ bắp đều vừa vặn, do tập luyện lâu dài nên trên người luôn toát ra khí chất đặc biệt, là sức mạnh cũng là sự quang minh và kiên cường.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Trần Nhất Lan liếc nhìn lại, Ôn Sơ Nịnh tỏ ra bình thản.
“Hay là cậu ôm tôi một cái đi,” Trần Nhất Lan cười khẽ, “cậu nhìn tôi quang minh chính đại thế này, tôi cũng đâu có nói gì cậu.”
Nói rồi, Trần Nhất Lan còn cố tình đứng trước mặt cô, anh cao hơn cô cả khúc, thế nên hơi cúi người xuống trước mặt cô.
Khuôn mặt điển trai của anh phóng đại ngay trước mắt cô, Ôn Sơ Nịnh không kịp chuẩn bị chạm phải ánh nhìn của anh, anh nhìn thẳng vào cô, cô thậm chí còn thấy được bóng mình trong đôi mắt đen láy của anh.
Gió đêm mát lạnh, một lọn tóc mai của cô bay lướt qua cằm anh, mềm mềm ngứa ngứa, mang theo hương thơm xà phòng nhẹ nhẹ.
Ôn Sơ Nịnh định né ánh nhìn, anh liền cúi người, lắc lư khuôn mặt theo hướng cô tránh né.
“...Cậu nhìn cái gì chứ!”
“Nhìn cậu.”
“Tôi có gì mà đáng nhìn đâu…”
Kỳ lạ thật, đèn đỏ sao vẫn chưa hết, nhưng trong lòng lại mong nó lâu hơn chút nữa.
Trần Nhất Lan có hơi vô lại, ánh mắt nhìn cô như đang trách móc “Đồ vô tâm”, “Chậc, hơn bốn trăm ngày không gặp nhau rồi, nhìn chút cũng không được à?”
“…Trong đội của cậu, chẳng phải có con gái sao?”
Câu này buột miệng thốt ra, vừa nói xong, Ôn Sơ Nịnh lập tức hối hận.
Trần Nhất Lan đứng thẳng người, vẻ mặt thảnh thơi.
Hai người đứng dưới đèn đường, Trần Nhất Lan đá nhẹ chân, hất đi một viên đá nhỏ, như thể tùy tiện nói: “Làm gì có ai xinh bằng cậu.”
“……”
“Cậu yên tâm, chúng ta quen biết nhau hơn chục năm rồi, tôi nhìn cậu luôn có lớp filter đặc biệt.”
Ôn Sơ Nịnh mím môi, vừa quay đầu thì mặt đã hơi nóng lên.
“Đi thôi.”
Đèn xanh bật lên, con đường này người qua lại ít, chỉ có một chiếc xe đang chờ đèn đỏ trên con đường rộng.
Trần Nhất Lan đút tay túi quần, đi ngược lại nhìn cô, còn huýt sáo một cái.
Ôn Sơ Nịnh chạy nhanh lên phía trước.
“Này, cậu chạy gì chứ.”
Trần Nhất Lan sải bước đuổi theo cô, Ôn Sơ Nịnh không thể nào chạy nhanh hơn anh, trừ khi anh cố ý.
Qua ngã tư, ở góc phố có một cửa hàng tiện lợi, Trần Nhất Lan nói: “Ai thua thì mua đồ uống.”
“Vậy tôi chọn thoải mái nhé.”
Ôn Sơ Nịnh theo sau anh vào tiệm, trong tiệm chỉ có một nhân viên thu ngân đang chơi điện thoại.
Máy lạnh bật mát rượi, xua tan cái oi bức mùa hè.
Ôn Sơ Nịnh định lấy lon coca từ tủ lạnh, Trần Nhất Lan rút khỏi tay cô rồi đặt lại, đưa cô một chai sữa chua.
“Ăn nhiều vậy rồi còn uống nước có ga, tối nay không muốn ngủ à?” Anh nhét chai sữa chua vào tay cô, “Uống sữa nhiều vào, còn cao thêm.”
“…Mười bảy tuổi rồi còn cao được sao?” Ôn Sơ Nịnh hơi bất lực.
“Không cao nữa cũng tốt mà,” Trần Nhất Lan đứng thẳng người trước mặt cô, một tay xách chai nước khoáng ướp lạnh.
Anh khí thế hơi áp đảo, người cao, che mất một chút ánh sáng.
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt liếc thấy nhân viên thu ngân nhìn về phía này.
Mặt cô bỗng dưng hơi nóng lên, làn khí lạnh từ tủ mát phả ra từng luồng từng luồng, nhưng vẫn không xua nổi cơn nóng đang dâng lên ấy.
“Chẳng phải là chiều cao cách biệt dễ thương nhất sao?”
Anh giơ tay làm động tác minh họa, rồi nhanh gọn ném chai nước khoáng lên không trung rồi bắt lấy, chai nước vẽ ra một đường cong ngắn trong không khí.
Lúc anh nói câu đó, khóe mắt mang theo ý cười, cuối cùng thì cũng không còn cái áp suất thấp như hồi gặp nhau ở bể bơi nữa.
Anh cười rất đẹp, cô còn nhớ một thời gian trước, anh tham gia một giải đấu trong nước, cô xem đi xem lại đoạn ghi hình của trận đấu đó rất nhiều lần.
Thậm chí khi đạo diễn cắt cảnh sang anh, cô còn cố tình ấn tạm dừng.
Khi thi đấu, anh không có biểu cảm gì nhiều, ánh mắt tập trung, môi mím nhẹ, đội mũ và kính bơi, nhưng trong mắt cô, anh vẫn là người nổi bật nhất.
Cũng may là bây giờ không có quá nhiều cô gái trẻ quan tâm đến thể thao hoặc nếu có thì cũng chỉ chú ý đến những vận động viên đứng trên đỉnh cao.
Nếu không, chỉ riêng gương mặt này của anh, cũng đủ để tạo nên một làn sóng lớn.
“Đi thôi.”
Anh giơ tay vẫy trước mặt cô, thấy cô không có phản ứng gì thì đưa tay véo nhẹ má cô một cái: “Ôn Sơ Nịnh.”
“…!”
Cô chợt hoàn hồn, đập tay gạt tay anh ra: “Đi thì đi!”
Hai người sóng vai bước đi, giống như rất lâu rất lâu trước đây, họ từng cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà.
Khi anh quay lại, dường như lúc nào cũng cố ý chờ cô nhưng vẻ mặt lại tự nhiên như không.
Cô luôn hoài nghi, có khi nào anh chỉ tình cờ đi ngang qua.
Có vài lời kẹt nơi cổ họng nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Hai người họ quen biết cũng đã hơn mười năm rồi, có chuyện gì thực sự muốn nói, chắc chắn sẽ thẳng thắn với nhau.
Anh không nhắc gì đến hai tháng nghỉ phép lần này, cô cũng không nói về chuyện gia đình mình.
Khi về đến khu tập thể, hai người một trước một sau bước vào cửa khu nhà.
Cầu thang của tòa nhà cũ cũng không quá chật, nhưng vì anh quá cao nên lập tức khiến không gian trở nên có phần chật chội.
Đèn cảm ứng, dẫm lên là sáng lên một luồng ánh sáng nhạt.
Đến tầng ba, dẫm lên không sáng — chắc hỏng rồi, ở góc hành lang có vài hộ dân để một số đồ lặt vặt.
Anh đột nhiên dừng lại.
Cô không để ý, suýt chút nữa đâm vào lưng anh.
Anh lấy điện thoại ra, bật đèn pin soi đường dưới chân cho cô.
Ngay khoảnh khắc ánh đèn pin bật sáng, một cơn gió nhẹ lùa qua ô cửa sổ cũ kỹ ở hành lang, cô ngẩng đầu lên, thấy ngón tay anh cầm điện thoại nổi bật rõ ràng, ánh đèn chiếu từ một bên, khiến từng đường nét rắn rỏi của anh càng thêm nổi bật và cuốn hút.
Hai người dừng lại ở tầng năm.
Nhà anh ở tầng bốn, nhà cô ở tầng năm.
Mỗi tầng có ba hộ, cả hai nhà đều ở phía Đông, chỉ cách nhau một tầng.
Họ dừng lại không chỉ vì đã đến nơi, mà còn vì tiếng cãi nhau từ căn hộ phía Đông tầng bốn vọng ra.
“Anh nói xem phải làm sao?”
Một giọng phụ nữ gào lên.
“Trần Nhất Lan cũng đã mười bảy tuổi rồi, theo nghề vận động viên thì có bao nhiêu người thật sự được vào Olympic mà giành huy chương vàng?”
“Anh cũng là huấn luyện viên ở trường thể thao, anh biết rõ, vận động viên bơi thường giải nghệ khi mới ngoài hai mươi, đến lúc đó nó làm gì? Có công việc ổn định nào không?”
“…”
Người đàn ông ở phía đối diện tranh cãi vẫn giữ im lặng.
Người phụ nữ càng kích động hơn: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần là tôi không ủng hộ nó theo con đường chuyên nghiệp. Năm lần thi đấu đều chỉ về nhì hoặc ba, chẳng mấy chốc sẽ bị đào thải. Lúc đó nó lấy gì để vào đại học?”
“Cho dù có được nhận nhờ năng khiếu, thì nó cũng chẳng học hành gì ra hồn ở trường thể thao… Sau khi tốt nghiệp thì sao? Cũng như anh à? Làm một huấn luyện viên bơi chẳng có tương lai?”
“Cô nói chuyện sao mà khó nghe vậy?”
Người đàn ông cuối cùng không nhịn được nữa, bất mãn nói.
“Con tôi tôi chẳng lẽ không nhìn ra? Nhất Lan chính là một tài năng bơi lội! Ngoài năm nay ra, nó giành được bao nhiêu chức vô địch rồi?”
“Anh trước đây cũng từng đoạt vô địch đấy thôi, rồi sao? Vào đội tỉnh làm huấn luyện viên, anh đã từng dẫn dắt được vận động viên nào vào Olympic chưa? Không một ai đúng không?”
“Tôi cũng chẳng thấy anh đạt được cái gì! Thôi thế này đi, nhân lúc còn hai tháng nghỉ hè, tôi sẽ gọi điện cho bạn tôi, để Nhất Lan chuyển đến học tạm ở Nhất Trung Lâm Giang.”
Đèn cảm ứng tắt rồi lại bật, cách âm của cửa sắt chống trộm cũng không tốt lắm.
Cô đứng bên cạnh anh, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, bên trong cánh cửa, người phụ nữ đang khóc, người đàn ông thì im lặng, đèn cảm ứng lại tắt.
Cô đã quen với bóng tối, cũng lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt anh không có biểu cảm quá rõ ràng, nhưng cô cảm thấy, có lẽ bây giờ anh cũng không muốn phải đối mặt với những chuyện này.
Cô im lặng một lát, rồi nói: “Hay cậu lên nhà tôi một lát, giúp tôi sắp xếp đồ đạc? Mấy hôm trước mẹ tôi mang hành lý đến… mà tôi chưa dọn gì cả.”
“Được.”
Anh đáp lời.
Tầng năm chỉ còn ba hộ, căn giữa và căn phía tây đã dọn đi từ lâu, nên đèn cảm ứng ở tầng này hỏng mà cũng chẳng ai sửa.
Ôn Sơ Nịnh lấy chìa khóa ra mở cửa, Trần Nhất Lan theo thói quen sờ lên tường bật công tắc, ánh đèn trắng ấm áp lan tỏa khắp phòng.
Trong phòng khách có mấy thùng giấy to.
Thật ra căn nhà này đã thay đổi đôi chút.
Những năm qua, Chu Mộng dùng nó làm nhà thuê cho phụ huynh học sinh đi theo con, nên lúc đó đã tu sửa lại, theo phong cách tối giản, đầy đủ đồ đạc và vật dụng.
Hơn nữa trước khi đi, Chu Mộng cũng đã thuê dịch vụ vệ sinh dọn dẹp sơ, còn bổ sung thêm vài thứ.
Trần Nhất Lan mở một thùng giấy ra, bên trong là rất nhiều hộp thủy tinh, được người ta cẩn thận đặt riêng trong một thùng lớn, bên cạnh còn được lót xốp chống vỡ rất kỹ.
Bên trong là đủ loại đồ lưu niệm nhỏ, chủ yếu là những món quà sáng tạo từ các tỉnh thành trong nước.
Thùng bên cạnh cũng đã được mở, bên trong là một đống thú nhồi bông hoạt hình, thiết kế rất đặc biệt, trên ngực đều có thêu chữ.
Nào là linh vật của các giải đấu, giải tỉnh, giải vô địch...
Đều là từ rất lâu trước, trên thú nhồi bông còn thêu năm rõ ràng.
“Cậu vẫn giữ lại nhiều vậy à?”
Anh nửa quỳ trước thùng giấy, trong lòng như có cảm xúc nào đó dâng lên, giống như một quả quýt bị bóc vỏ, chua xót nhưng lại có hậu vị ngọt ngào.
“Đúng vậy,” Ôn Sơ Nịnh đã thay dép, hộp sữa chua cầm từ nãy vẫn chưa uống hết, cô đặt lên bàn, “Toàn bộ đều là cậu tặng tôi đấy.”
Anh im lặng không nói, cầm một con thú nhồi bông lên bóp nhẹ.
Đó là một lời hứa không tên giữa hai người họ.
Trần Nhất Lan vào trường thể thao từ năm sáu tuổi, trước mười sáu tuổi đã tham gia vô số giải dưới cấp tỉnh, sau mười sáu tuổi thì thi đấu ở những giải lớn.
Mỗi khi đến một thành phố thi đấu, anh đều nhớ mang về cho cô một món quà nhỏ đặc trưng nơi đó.
Lúc đó chỉ là một lời hứa tuỳ hứng trước khi chia tay, vậy mà cả hai đều cẩn thận giấu trong lòng.
Một người luôn nhớ, một người trân trọng giữ gìn.
Ôn Sơ Nịnh bê một thùng đồ vào phòng, mở ra xem thấy là quần áo, liền mang vào trong treo dần lên.
Khi cô đang treo từng chiếc vào tủ, Trần Nhất Lan cũng khiêng tủ trưng bày bằng kính vào phòng.
“Đặt ở đâu?”
“Cạnh bàn học đi.” Cô quay đầu chỉ tay.
“Còn mấy con thú bông thì sao?”
“Cậu để tạm đây đi, lát nữa tôi đem lên giường.”
Anh đặt tủ kính lên bàn học, cửa sổ đang mở, gió nhẹ làm rèm bay phất phơ.
Đèn trong phòng hơi tối, anh nhìn thấy trong tủ kính có một con mèo trắng nhỏ bằng sứ, đó là lần anh đi tập huấn ở Hạ Thành, không biết nên mua gì làm kỷ niệm.
Hạ Thành là thành phố đảo, đảo nhiều mèo.
Anh chạy bộ quanh đảo mấy cây số, lúc đi ngang một con hẻm thì thấy một con mèo trắng nhỏ đang nằm bên đường.
Mèo trắng không ngủ, ngẩng đầu nhìn anh, đuôi vẫy nhè nhẹ.
Trần Nhất Lan chợt nhớ đến Ôn Sơ Nịnh đang ở tận Lâm Giang.
Yên tĩnh, thanh tao, đôi mắt sáng long lanh.
Anh đã mua con mèo trắng nhỏ đó về tặng cô.
Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đang lặng lẽ treo quần áo vào móc, cúi người xuống, chăm chú mà nhẹ nhàng.
Bỗng anh lại nhớ đến buổi chiều lúc nhìn thấy cô – khi đó anh còn đang ngập trong cảm xúc tiêu cực, chỉ biết dùng những buổi tập nặng nề để tê liệt bản thân.
Cô ngồi bên hồ, không giục, không hỏi.
Lúc anh lên bờ, cô đưa cho anh một chai nước vị vải.
Cô vẫn còn nhớ anh thích gì.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng dường như lại chẳng thay đổi được Ôn Sơ Nịnh.
Cả hai cùng dọn dẹp một lúc, sắp xếp được mấy thùng.
Ôn Sơ Nịnh đun một ấm nước, rót hai ly mang ra.
Đã mười một giờ, Trần Nhất Lan nên về rồi.
Cô cầm ly nước, lời đến bên môi lại ngập ngừng.
“Ngủ sớm chút đi.”
“Trần Nhất Lan.”
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
Anh vừa đúng lúc đứng dậy, đặt ly nước xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” rất khẽ.
Anh đợi cô nói tiếp.
Bố cục ngôi nhà rất đẹp, gió đêm luồn qua phòng, trên ban công hình như vẫn còn chậu hoa dạ lan hương của người thuê trước để lại, hương thơm nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi.
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, anh đang nhìn cô chờ đợi, ánh mắt bình thản mà chuyên chú, không thúc giục, không nghi vấn.
Khi cô vội vã tránh đi, trong đầu vẫn in đậm đường nét quai hàm sắc gọn, cổ họng và yết hầu nổi bật của anh.
Vốn đã gom đủ dũng khí để nói, nhưng lời lại loanh quanh nghẹn nơi cổ họng, cơn gió mát mẻ ban nãy dường như bị phủ lên một tầng hồng nóng, khiến tim đập nhanh và căng thẳng không lý do.
“Trần Nhất Lan… cậu đã rất tuyệt rồi.”
Cô nói nhanh, cúi đầu, mượn cớ mang ly vào bếp rửa.
Lời chẳng vì lý do gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Anh giơ tay xoa nhẹ mái tóc cô.
“Ngủ sớm đi nhé!”
Anh bước ra mở cửa, “Tôi đi đây.”
“Ừm…”
Cửa chống trộm khép lại.
Trong nhà lập tức trở nên trống trải, Ôn Sơ Nịnh nghe thấy rõ tiếng tim mình đập ngày càng nhanh, rồi một luồng nhiệt dâng trào trong lồng ngực.
Anh vừa mới chạm vào tóc cô, hình như còn vương lại mùi xà phòng sạch sẽ, dễ chịu đặc trưng trên người anh.
Như một chiếc lông vũ khẽ lướt qua nơi nhạy cảm nhất trong lòng cô gái trẻ.
Niềm vui nho nhỏ khi gặp lại anh, những tâm tư nhỏ giấu trong ánh mắt, đều được che giấu nơi khóe mắt, chân mày.
Bởi vì anh là Trần Nhất Lan – đã giỏi hơn hẳn những bạn nam cùng tuổi và vì họ là bạn bè quen nhau bao năm, hai chữ “bạn bè” như chiếc cầu độc mộc, chỉ cần lỡ bước là rơi xuống vực sâu.
Thế nên bao nhiêu tâm tư nhỏ bé ấy, đều phải giấu thật sâu trong lòng.
Cô vỗ vỗ mặt mình, hít sâu mấy hơi.
Khi quay người lại sau khi rửa xong ly, cô giật nảy khi thấy bóng người cao lớn đang dựa vào khung cửa.
“Sao cậu chưa đi…” Ôn Sơ Nịnh mở to mắt.
“Chúc ngủ ngon!”
“Ngủ… ngủ ngon…”
Xong rồi, vừa nãy cô lúng túng thế nào, chắc anh thấy hết rồi!
Trần Nhất Lan!
Cô đứng cứng ngắc tại chỗ, không dám tưởng tượng bản thân vừa nãy đã phản ứng ngốc nghếch đến mức nào.
A a a…
Anh đứng ngoài cửa, nghe tiếng “cạch” khóa trái từ trong vọng ra, rồi nhớ lại cảnh vừa thấy.
Cô đứng cạnh cửa sổ bếp, buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra làn da trắng mịn nơi cổ, từ góc độ của anh có thể thấy một bên mặt, nước da mịn như sứ, phủ một tầng hồng như ánh chiều tà.
Anh bỗng cảm thấy không khí vẫn còn đọng lại mùi vải trong chai nước ban chiều.
Một vị ngọt dịu trong veo, như tan ra trong đêm.
Tâm trạng u ám mấy ngày liền, phút chốc như được ánh nắng xua tan, bước chân xuống cầu thang cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.