Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 9: Thư Ký Của Tổng Tài

Trước Sau

break

Xưa nay Tạ Đình Kha sống rất khoa học, ít rượu chè thuốc lá, ngủ đúng giờ, dậy đúng giấc.

Mà hiện tại, anh dường như trở thành một người khác, cũng vì thế mà sắc mặt tối đen hơn nhiều.

Quản gia từ bên ngoài bước vào, ông nhìn bóng lưng cô độc của Tạ Đình Kha, trong lòng ngỗn ngang cảm xúc.

"Ông chủ, lão gia bên kia muốn ngày mai ngài về nhà một chuyến."

Tạ Đình Kha yên lặng nhìn trời mưa, hồi lâu mới đáp một chữ "Được".

Quản gia mím môi, chần chừ một lúc liền nói:

"Ông chủ, tối nay ngài chỉ ăn được một chút, bây giờ lại uống rượu sợ sẽ dễ đau bao tử. Ngài có muốn ăn chút gì đó không?"

Tạ Đình Kha muốn lắc đầu từ chối.

Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn trời mưa bên ngoài, anh đột nhiên nhớ tới món mì mà mình từng được ăn trong nhà Điềm Hạ một lần.

"Mì tôm, tôi muốn ăn mì tôm trứng."

Quản gia khựng lại, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức gật đầu rồi lui ra ngoài đi chuẩn bị.

Có còn hơn không, có ăn là được rồi.

Nửa tiếng sau, Tạ Đình Kha ngồi trong bếp ăn hết bát mì tôm, mùi vị tuy không giống lắm với mì mà Điềm Hạ đã nấu, nhưng cũng có chút an ủi đáy lòng Tạ Đình Kha rồi.

Khi anh dùng xong hết bát mì, quản gia có chút vui vẻ trong lòng.

Mà lúc này, điện thoại của Tạ Đình Kha cũng đổ chuông, khi nhận máy, sắc mặt của anh lập tức thay đổi ngay trong nháy mắt, hai mắt sáng rực lên, bả vai run rẩy có thể thấy rõ bằng mắt thường.

"Đã tìm thấy tung tích của cô Điềm thưa ngài."

12. Ở thành phố X, Điềm Hạ lúc này đang ở trong nhà bếp nấu nước sôi để tắm.

Điều kiện trong nhà có chút tồi tàn, dù Điềm Hạ đã mua sắm thêm nhiều đồ đạc để tiện sinh hoạt hơn, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều thứ.

Ví như hiện tại, thời tiết về đêm nơi này sương xuống nên có chút lạnh lẽo, Điềm Hạ muốn đi tắm chỉ có thể đun nước sôi rồi tắm.

Tuy có chút bất tiện vì không có máy nước nóng dùng luôn, nhưng Điềm Hạ không thấy khó chịu lắm, chí ít cuộc sống bận rộn trước sau như thế này khiến cô thấy vô cùng thoải mái.

Tắm rửa xong cũng hơn 10 giờ tối.

Điềm Hạ về quê sống rất khoa học, ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì đi quanh làng khắp xóm chơi.

Ở đây cũng rất nhiều thứ để chơi, đi xa thêm một chút thì còn có nhiều thú vui nữa.

Mượn con xe máy của chú Từ hàng xóm, Điềm Hạ đi đâu cũng tới, cảm thấy chẳng còn nhàm chán chút nào.

Cô nằm trên giường một lúc, đã bắt đầu mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.

Đêm nay, Điềm Hạ lại mơ thấy Tạ Đình Kha.

Bóng dáng mơ hồ của anh cứ bám riết lấy cô trong mơ đến lúc cô giật mình tỉnh dậy.

Cứ truy đuổi cô như thể cô thiếu nợ anh vậy.

Cố tránh đi khỏi thành phố rồi, ấy thế mà lại không tránh được một giấc mơ...

Sáng sớm hôm sau, Điềm Hạ được bà Từ rủ đi sang chợ lớn cách thôn không xa. Vì tính hiếu kỳ, mà Điềm Hạ ở trong nhà cũng chẳng làm việc gì, liền đồng ý với bà.

Cô lại mượn xe máy của chú Từ con bà Từ, đèo bà đi đến chợ lớn theo sự chỉ dẫn của bà ấy.

Nơi đây so với cái chợ nhỏ trong lòng thì lớn hơn rất nhiều, cũng đầy đủ tất tần tật các loại từ đồ ăn thức uống đến vật dụng cá nhân, quần áo,...

Điềm Hạ ôm tay bà cụ Từ, cùng bà đi từ chợ cá đến chợ thịt, rồi lại lượn qua chợ rau, xong lại kéo bà đi tới xem quần áo.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc