Điềm Hạ trở về được nửa tháng, với cô mà nói, nửa tháng này vừa có chút khó chịu, nhưng cũng thoải mái phần nào.
Không còn chung một thành phố, sẽ không còn phải suy nghĩ nhiều nữa.
Cô chỉ xài chiếc điện thoại cục gạch có thể gọi điện liên lạc, những trang thiết bị hiện đại đều bị Điềm Hạ cất đi hết.
Cô về quê nhà cũ, dọn dẹp sạch căn nhà cũ kỹ mà ông bà ngoại đã để lại cho mẹ mình.
Điềm Hạ mồ côi cha mẹ từ bé, sau đó được chú thím bên nội nuôi lớn trưởng thành. Tính ra, cuộc sống của cô tuy có phần cơ cực vì mất cha mất mẹ từ bé, nhưng lại được bù đắp bởi tình yêu của chú thím cậu mợ và họ hàng.
Quê hương bên ngoại giờ đây đã có nhiều thay đổi đáng kể, cũng đã gần 20 năm Điềm Hạ không về quê rồi.
Còn nhớ ngày đó khi cô vội vàng rời khỏi thành phố A, bắt nhiều tuyến xe để về nơi này có biết bao nhiêu chật vật.
Cô dựa theo trí nhớ của mình, cùng với hỏi thăm các cô chú bên đường rồi mày mò về được tận đây.
Cũng may mắn khi có hàng xóm nghe Điềm Hạ nhắc đến tên ông bà ngoại cô liền nhận ra, sau đó nhiệt tình đưa cô về nhà.
Nhìn căn nhà xưa mình từng sống một đoạn thời gian nay đã bị bám bụi, rêu mọc giăng kín, trong lòng Điềm Hạ có phần nào chua xót.
Vật thì vẫn còn, nhưng người đã về với cát bụi.
"Điềm Hạ ơi, có nhà không cháu?"
Trong lúc Điềm Hạ đang miên man suy nghĩ sau nhà, cô liền giật mình bởi tiếng gọi khàn đục của ai đó.
Điềm Hạ vội lau tay ướt vào vạt áo, sau đó đứng lên đi tới trước nhà.
Là bà cụ Từ nhà bên, tay trái bà xách một túi cá, tay kia thì xách một bó rau muống.
Bà cụ Từ thấy Điềm Hạ liền cười hiền, nói:
"Chú Từ con vừa đánh được mẻ cá, bà mang sang cho con ăn lấy thảo. Thêm tí rau luộc, con nấu mà ăn. Ở đây rau cá thịt thà sạch sẽ lắm đấy, không sợ thuốc bảo quản gì đâu."
Điềm Hạ kinh ngạc, sau đó không khỏi bật cười vì xúc động.
"Bà lại cho con đồ ăn nữa rồi. Bà làm thế con ngại lắm."
"Nào, ngại cái gì. Con một thân một mình mới về chưa quen. Bà mến nên mang qua cho. Với lại nhiều lắm, nhà bà toàn ăn của trồng được thôi. Lấy đi, sắp trưa rồi, vào mà nấu bữa trưa."
Bà cụ Từ vừa dúi đồ ăn vào tay Điềm Hạ vừa nói.
Cô cũng không khách sáo nữa, lập tức nhận lấy.
Điềm Hạ vội vàng nói cảm ơn bà, miệng cười đến ngoác tận mang tai.
Đấy... hàng xóm đáng mến nhiệt tình cỡ này, thử hỏi làm sao mà cô không nhanh hết buồn phiền cho được.
Quả nhiên về quê thư giãn đầu óc là lựa chọn sáng suốt nhất của Điềm Hạ từ trước đến nay.
Điềm Hạ nhìn bà cụ về đi, ánh mắt không khỏi híp lại.
Cô ngửa đầu nhìn lên trời, trong vô thức thở phào một hơi.
Cũng chẳng biết, người ở nơi đó như thế nào nữa rồi.
Có lẽ, anh đang bận rộn với hôn thê của mình nhỉ?
Cũng không còn quan trọng với cô nữa, tuy trái tim sẽ ẩn ẩn đau khi nhớ tới, nhưng cái cảm giác này đã không còn khiến Điềm Hạ chết đi sống lại như ngày nào rồi.
Phải chăng, cô buông bỏ được Tạ Đình Kha rồi?
11. Tối đến, thanh phố A nơi Tạ Đình Kha ở đang bị trận mưa nặng hạt trút xuống như thác đổ. Anh đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu lặng người nhìn ngắm khung cảnh ngoài trời.
Từ ngày Điềm Hạ đi mất, dường như ngày nào Tạ Đình Kha cũng làm bạn với rượu. Trước đó còn uống rượu như uống nước lã, đến bây giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi.