Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 7: Thư Ký Của Tổng Tài

Trước Sau

break

Cả người Tạ Đình Kha nồng nặc mùi rượu, quanh thân quẩn quanh sát khí bức người. Anh nhìn Cao Viên, trầm ngâm một lúc, mới lên tiếng:

"Cô muốn vị trí gia chủ của Cao gia thôi mà, tôi sẽ giúp cô."

"Mà cô, thay tôi xử lý mớ rắc rối này đi."

"Bây giờ, tôi chẳng còn tâm trí đâu nữa mà quan tâm đến chuyện kia rồi. Tôi phải tìm ra cô ấy, bắt cô ấy lại đã."

"Tạ Đình Kha..." Cao Viên nghiến răng.

Cô cảm thấy Tạ Đình Kha lúc này như người điên, mất hết lý trí rồi, không thể nói chuyện được nữa.

"Về đi, ngày mai sẽ có bài báo về việc hủy hôn của chúng ta."

Tạ Đình Kha dứt khoát xua tay, lòng anh đã quyết rồi, có lẽ không ai có thể thuyết phục được anh.

Cao Viên hoàn toàn không ngờ được Tạ Đình Kha sẽ vì một người phụ nữ mà phá vỡ hiệp ước giữa cả hai người.

Rõ ràng đã thỏa thuận từ trước rồi, sao một người trọng chữ tín như anh lại có thể như thế được chứ.

Cao Viên cắn răng, cô gằng thuyết phục lần cuối:

"Tạ Đình Kha, hôn sự của hai gia tộc chẳng phải là chuyện nhỏ như anh nghĩ. Anh nói hủy là hủy à? Dễ như vậy thì hay rồi."

"Muốn hủy, anh cũng phải cho tôi chút thời gian sắp xếp chứ?"

"Nếu anh khăng khăng muốn đi tìm người như thế. Vậy sao chúng ta không thử đổi cách khác?"

"Tạ Đình Kha, anh thử suy nghĩ lại mà xem. Nếu anh làm thế này, xét cho cùng sẽ không tốt cho cả tôi và anh, kể cả cô gái kia cũng sẽ vô tình bị liên lụy vào."

Tạ Đình Kha đã quyết tâm rồi, nhưng khi nghe Cao Viên phân tích, anh đột nhiên khựng lại, trong lòng có chút rục rịch.

Liên lụy tới Điềm Hạ sao?

Đúng rồi.

Nếu anh cứ khăng khăng hủy hôn vào thời điểm này, chắc chắn sẽ chụp lên đầu Điềm Hạ một cái nồi lớn.

Tạ Đình Kha thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền gục mặt, vô lực dựa vào tượng. Anh tự tác mình mấy tát như trừng phạt sự hấp tấp vội vàng của bản thân.

Suýt chút nữa là anh đã khiến cho mọi chuyện càng thêm rắc rối rồi.

Tạ Đình Kha sống trong nhung lụa, được dạy dỗ vô cùng tốt, anh được xem là người thừa kế hoàn hảo nhất của Tạ gia, thế nhưng vào thời điểm này, đầu óc anh lại trở nên trống rộng, ngu ngốc không thôi.

Anh bật cười, lại không nghĩ tới tiếng cười từ trong miệng thốt ra lại mang theo âm thanh nức nở.

Tạ Đình Kha run lên, khó khăn lên tiếng:

"Vậy tôi phải làm thế nào đây... Tôi yêu Điềm Hạ, tôi không muốn em ấy hiểu lầm, khổ sở, và chán ghét tôi."

"Tôi đáng ra nên giải thích, và nói rõ tình cảm của tôi cho em ấy biết."

"Nhưng tôi bỏ lỡ cơ hội rồi."

"Điềm Hạ đi rồi, tim tôi đau lắm... tôi sẽ chết mất."

10. Cảm xúc của Tạ Đình Kha lúc lên lúc xuống. Mới mấy ngày trước còn bày ra biểu cảm u ám, khó gần, khó tính. Ấy thế mà hôm nay đã khôi phục về dáng vẻ ban đầu như mọi khi rồi.

Ai không biết còn nghĩ rằng chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng người biết chuyện vẫn thâm chắc rằng đã có gì đó xảy ra với Tạ tổng, ví như một cú sốc nào đó.

Sau một tuần Điềm Hạ rời đi, Tạ Đình Kha lúc này đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, ngày ngày vẫn đi làm tan làm đúng giờ, xử lý công việc rất nhanh gọn lẹ. Tối đến anh sẽ liên lạc với những người mình quen, hy vọng có thể tìm ra Điềm Hạ sớm nhất có thể.

Nửa tháng trôi qua, lúc này Điềm Hạ đang trở về quê ngoại của mẹ mình, nơi chỉ có cây và cỏ, là một miềm quê sông nước gần gũi với con người.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc