Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 6: Thư Ký Của Tổng Tài

Trước Sau

break

Nhưng thứ khiến bọn họ tò mò hơn hết, đó chính là thái độ của Tạ tổng và lý do đằng sau sự rời đi của Điềm Hạ.

Tại sao đang yên đang lành, có một công việc tốt lương cao mà cô lại nghỉ việc chứ?

Không một ai có thể giải đáp điều đó ngoại trừ Tạ Đình Kha.

Anh đã trong tình trạng tự như một xác chết được ba ngày rồi.

Cũng trải qua ba ngày này, anh dường như đã xác định rõ ràng cảm xúc của mình.

Vốn còn tưởng rằng sẽ có thể quên đi mà sống, nhưng cuối cùng lại nhớ rõ hơn ai hết.

Ngày nhớ, đêm nhớ, khiến cho anh bị giày vò một cách kiệt quệ.

Anh thật sự rất mệt mỏi.

Như thể đang bị tra tấn từ linh hồn tới thể xác.

Anh muốn thiếp đi, chìm sâu vào giấc mộng. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, hình bóng Điềm Hạ đang dần dần mờ nhạt trước mắt anh khiến anh phải giật mình, tỉnh giấc.

Tạ Đình Kha bật cười thành tiếng, rốt cuộc không hiểu vì sao bản thân lại thành ra thế này.

Tại sao anh lại thảm hại thế kia chứ?

Đêm đó, anh lại chôn mình trong phòng tối, làm bạn với rượu và thuốc lá.

Căn phòng tối đen toàn là mùi khói thuốc và men rượu phảng phất, đang nhấn chìm lấy cơ thể gầy yếu của anh.

Rồi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người thướt tha xuất hiện.

Tạ Đình Kha bị ánh sáng trước mắt làm cho khó chịu, anh nheo mắt lại, mím chặt môi.

Người nọ chậm rãi tiến về phía anh, tiếng giày cao gót khi giẫm xuống sàn nhà phát ra âm thanh cộp cộp đều đặn.

Mãi cho đến khi dừng lại trước mặt Tạ Đình Kha chỉ còn nửa mét, đối phương mới lên tiếng.

"Tạ Đình Kha, dừng lại được rồi đó."

"Anh rốt cuộc đang phát điên cái gì thế?"

"Anh còn nhớ kế hoạch của chúng ta không?"

9. "Kế hoạch của chúng ta?"

Tạ Đình Kha đang cúi đầu cũng không khỏi cười khẩy một cái.

Sau đó, anh giống như nghĩ đến chuyện cười nào đó, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nhưng tiếng cười kia, càng nghe càng thấy chua xót, khiến cho người ta đau lòng.

Tạ Đình Kha cười đủ rồi, phát điên đủ rồi thì gầm lên:

"Kế hoạch cái quái gì?"

"Không có chúng ta nào ở đây cả, Cao Viên!"

"Dẹp cái kế hoạch đó đi, tôi không cần nữa. Kết thúc ở đây đi!!!"

Cao Viên cau chặt mày lại, hai tay siết thành nắm đấm. Cô nhìn Tạ Đình Kha người không ra người ngợm không ra ngượm trước mặt mà tức giận nghiến răng.

"Tạ Đình Kha, anh đừng quên mục đích anh hợp tác với tô là vì gì?"

"Anh không muốn thực hiện nó nữa à?"

Tạ Đình Kha cười khẩy:

"Mục đích?"

"Chẳng phải tôi làm chuyện đó là vì cô ấy sao?"

"Nhưng cô xem, cô ấy đi rồi. Thử hỏi những thứ tôi làm có còn cần thiết hay không?"

"Đến bây giờ tôi mới nghĩ lại, liệu những thứ tôi toan tính có thật sự là đúng đắn hay không khi đó chỉ là mong muốn của mình tôi."

"Cao Viên, tôi không muốn hợp tác với cô nữa."

"Tôi chỉ cần Điềm Hạ của tôi mà thôi."

"Dù có thế nào, con đường phía trước có trắc trở khó đi, tôi cũng chỉ muốn vượt qua cùng cô ấy."

"Tôi không cần nữa, dẹp hết đi!!!"

Cao Viên tức giận gầm lên:

"Tạ Đình Kha, anh ích kỷ quá rồi đó!"

"Chúng ta là mối quan hệ hợp tác, anh không thể ngang nhiên hủy bỏ được."

Tạ Đình Kha bật cười, anh ném chai rượu trong tay ra xa khiến cho âm thanh va chạm rầm rầm truyền tới. Lúc này, anh ngước lên, ánh mắt u tối chẳng có chút ánh sáng nhìn Cao Viên chằm chằm.

Tạ Đình Kha yên tĩnh nhìn Cao Viên như một cái xác không hồn, rồi loạng choạng đứng lên. Anh như sắp té ngã đến nơi, lại vô tình đỡ tay vào tường mới đứng vững được.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc