Ấy thế mà, vẫn bất ngờ trước hành động của cô lắm.
Tạ Đình Kha yên lặng miết đầu ngón tay lên màn hình điện thoại, anh ngửa đầu hít một hơi thật sâu, lại không thể ngăn được nước mắt đang rơi xuống.
Rốt cuộc là sai ở đâu.
Anh rõ ràng đang cố gắng vì tương lai hai người mà...
7. Trên dưới Tạ thị đều cảm nhận được bầu không khí lúc này có chút khác thường. Tựa như vô cùng lạnh lẽo, áp suất càng lúc càng giảm theo thời gian.
Sắc mặt của Tạ tổng không tốt chút nào, sơ hở là có thể phát cáu, cũng sẽ có lúc thất thần đến ngây cả người.
Trước kia, tính cách của anh cũng không phải quá gay gắt như hiện tại, tuy luôn mang bộ dạng lãnh đạm nghiêm túc, nhưng vẫn tiết chế cảm xúc của mình rất cẩn thận.
Chỉ là hiện tại, anh giống như đang bị chọc giận, muốn tìm một nơi để phát tiết.
Cùng với sự thay đổi về tính cách của Tạ tổng, bọn họ còn phát hiện ra. Thư ký Điềm vẫn luôn đi làm đúng giờ, chăm chỉ cần cù ấy thế mà đã một ngày không xuất hiện rồi.
Nếu chỉ một ngày, có thể đồng nghiệp sẽ nghĩ cô bị bệnh nên xin nghỉ ốm. Nhưng cứ kéo dài mấy ngày liên tục, người trong công ty bắt đầu đồn đoán về sự biến mất của Điềm Hạ.
Chẳng lẽ, cô nghỉ việc rồi?
Không lẽ nào lại thế.
Điềm Hạ vốn là một cô gái nổ lực, đã vì công việc này mà phấn đấu không ngừng nghỉ trong suốt những năm qua.
Được làm việc tại Tạ thị không dễ dàng gì, mà còn đứng ở vị trí của Điềm Hạ thì càng khó nhằng hơn. Cô đã có được vị trí mà bao người mong ước và ngưỡng mộ, thế nào lại nghỉ việc được.
Có lẽ là nghỉ ốm thôi.
Dám cá Điềm Hạ chắc hẳn là ốm nặng lắm.
Có đồng nghiệp thân thiết âm thầm liên hệ hỏi thăm Điềm Hạ, nhưng chắc khác nào cục đá nhỏ bị ném xuống mặt sông đang không có một gợn sóng.
Bặt vô âm tín.
Không ai có thể liên lạc được cho Điềm Hạ.
Bọn họ không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể âm thầm suy đoán rồi lo lắng cho Điềm Hạ. Dù sao cũng là đồng nghiệp, trong công việc Điềm Hạ còn giúp đỡ tận tình, là một cô gái tốt được mọi người yêu quý. Vì vậy sự biến mất của cô được mọi người lo lắng cũng chẳng có gì là hiếm lạ.
Cho đến ngày thứ ba vẫn chưa thấy Điềm Hạ xuất hiện, trợ lý rốt cuộc không nhịn được liền đứng trước mặt Tạ Đình Kha hỏi.
"Tạ tổng, đã 3 ngày rồi thư ký Điềm chưa đến công ty."
"Cô ấy, liệu sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Tạ tổng, chúng tôi không liên lạc được với Điềm Hạ."
"Trước khi nghỉ, cô ấy có liên lạc báo ngài không?"
"Chúng tôi... quả thật rất lo lắng cho thư ký Điềm."
Giọng nói trợ lý run rẩy, một phần là vì sợ khi phải đối diện với Tạ Đình Kha, một phần là vì lo lắng cho an toàn của Điềm Hạ.
Nếu lỡ như cô gặp chuyện không may gì, thì phải làm sao đây?
Trái ngược lại với dáng vẻ bất an của trợ lý, Tạ Đình Kha lại cúi gầm mặt yên lặng xem tài liệu trước mặt.
Âm thanh lật giấy tờ xoành xoạch vang lên không ngừng, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
Nhưng chỉ có Tạ Đình Kha biết, anh hoàn toàn không đọc được chữ nào.
Hít một hơi thật sâu, Tạ Đình Kha đặt tài liệu trên tay xuống một cách nặng nề, sau đó nhìn trợ lý với ánh mắt đỏ au, khàn giọng đáp:
"Cô ấy nghỉ việc rồi. Sau này, phần công việc của Điềm Hạ sẽ do cô tiếp nhận."
8. Tin tức thư ký Điềm nghỉ việc nhanh chóng lan rộng trong công ty.