Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 4: Thư Ký Của Tổng Tài

Trước Sau

break

Anh chạy đi, loa ra khỏi nhà.

Dáng vẻ chật vật ấy, hiển nhiên chưa từng xuất hiện trên người Tạ Đình Kha.

Khi đó, những hạt mưa li ti dần trở nên to lớn hơn.

Cơn mưa phùn ban đầu biến thành bão tố, nặng nề trút xuống trên người Tạ Đình Kha.

Chẳng nhớ rõ khi ấy anh đã lao ra khỏi nhà bằng cách nào, lái xe rời đi ra sao, chỉ biết rằng, Tạ Đình Kha khi ấy giống như phát điên vậy, cứ lao thẳng về phía trước trong sự bất chấp.

Anh chạy đến địa chỉ nhà của Điềm Hạ, điên cuồng đập cửa, gào thét tên cô trong cổ họng, đập cửa rầm rầm như phát điên.

"Điềm Hạ, mở cửa. Điềm Hạ, mở cửa ra."

"Điềm Hạ, tôi biết em có nhà, đừng có trốn tôi nữa."

"Em nhanh ra đây, giải thích cho tôi nghe xem!!!"

"Điềm Hạ, mở cửa đi, xin em đó!"

"Sao lại chấm dứt, sao lại kết thúc như vậy chứ hả Điềm Hạ."

"Xin em đó, xin em đó Điềm Hạ ơi... mở cửa cho tôi, xin em mà..."

"Điềm Hạ, Điềm Hạ..."

Anh gào thét trong vô vọng, sự điên cuồng hiện rõ trên khuôn mặt anh. Chẳng những thế, còn có cả sự tuyệt vọng khổ sở bao trùm lấy anh.

Anh gục xuống, quỳ trước cửa nhà Điềm Hạ, không còn đập cửa, không còn gào tên cô nữa.

Bởi vì anh biết, cô không còn ở bên trong nữa rồi.

Đi rồi.

Thật sự đi rồi.

Tạ Đình Kha ôm lấy mặt mình, lúc này mới chợt nhận ra, ấy thế mà, khuôn mặt anh đều là nước mắt.

Cái vị mặn chát nóng ấm kia chẳng thể nào xoa dịu được linh hồn đang đau đớn của anh, nó chỉ khiến anh càng thêm khổ sở, như sát muối vào tim.

Lúc này, anh chẳng biết mình nên nói gì, chỉ biết khóc nức nên một cách tuyệt vòng.

Sự ra đi của Điềm Hạ, mãi mãi là điều mà Tạ Đình Kha chưa từng nghĩ tới.

Tại sao, cô có thể dứt khoát như vậy.

Nói đi là đi, tuyệt tình đến mức khiến anh không kịp phản ứng.

6. Khi Tạ Đình Kha rời khỏi nơi Điềm Hạ sống, mưa bên ngoài trời vẫn trút xuống như thác đổ.

Anh mặc kệ, để mình bị ướt, cả người chẳng có nơi nào khổ ráo rồi trở về nhà.

Tạ Đình Kha như người mất hồn, mỗi bước chân cũng nặng nề muôn phần. Anh thất thần như một cái xác biết đi về đến nhà của mình, bước vào nhà đi thẳng lên phòng rồi khóa trái cửa lại.

Chẳng ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng ai biết vì sao mới sáng ra Tạ Đình Kha đã hoảng sợ lao ra khỏi nhà, đến lúc trở về lại như người mất hồn.

Đã xảy ra chuyện gì với anh?

Không một ai biết.

Cho dù có muốn hỏi, cũng chẳng thể cạy được miệng anh.

Anh nhốt mình bên trong phòng, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có duy nhất một ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại của anh.

Trên màn hình là bức ảnh chụp lén bóng lưng của Điềm Hạ mà anh âm thầm chụp lại lúc đang làm việc. Cô thật xinh đẹp trong bộ đồ công sở kia, Điềm Hạ đứng ngược sáng lại giống như đang tỏa sáng giữa đám đông.

Chỉ cần nhìn góc nghiêng, anh cũng đoán được tâm tình cô vui vẻ nhường nào. Nhìn xem khóe môi đang nhếch lên của cô này, lúc ấy cô vui vẻ vì chuyện gì nhỉ?

À, là vì một dự án đã thành công.

Cô có thể cười tươi như thế, có thể nghiêm túc và xinh đẹp như thế.

Rồi lặng lẽ bước vào tim anh.

Và hiện tại, cô cũng âm thầm rời khỏi nơi đó. Để trái tim anh bơ vơ trơ trọi, cô độc một cách đáng thương.

Phụ nữ đẹp tựa như bông hồng có gai nhỉ?

Anh biết thừa rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc