Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 3: Thư Ký Của Tổng Tài

Trước Sau

break

Ai cũng thầm cảm thán về mối hôn sự này, một người là tinh anh trong giới thương nghiệp, vừa giỏi giang vừa có nhan sắc và tiền tài. Một người lại là ŧıểυ thư gia đình danh giá, học lực tốt, năng lực xuất sắc, vừa đẹp vừa giỏi, dịu dàng và ngọt ngào.

Hai người xứng đôi vừa lứa, không có chỗ nào chê được.

Rất xứng đôi.

Từng người đều chìm đắm trong việc tung hô mối hôn sự ngàn năm có một kia, chẳng ai còn tâm trí mà bận tâm đến Điềm Hạ của lúc này.

Cô ủ dột đáng thương, trầm mặc nghiêm túc, xử lý công việc xong cũng chẳng buồn nán lại một giây, lặng lẽ ra về.

Cô giống như tách biệt khỏi thế giới, lặng lẽ mà cô độc bước trên con đường của chính mình.

Chẳng ai biết, khi màn đêm buông xuống, khi cô bị chính bóng tối bao trùm lấy rồi cắn xé thành từng mảnh, cô đã đau đớn nhường nào.

Chỉ mới ba ngày, chỉ mới ba ngày thôi mà tất cả đã thay đổi.

Mọi chuyện dường như cũng đã đi vào hồi kết.

Hôn sự của Tạ Đình Kha là sự thật.

Mà anh, cũng chẳng có lời nào để nói với cô nữa.

Anh không nói một lời, cũng chẳng buồn giải thích, cứ im lặng mà lãng quên Điềm Hạ, quên đi mối quan hệ này của hai người.

Nhưng làm sao Điềm Hạ có thể dửng dưng được như anh cơ chứ?

Nếu đã có bắt đầu, vậy thì cũng nên kết thúc đi thôi.

Cô không còn luyến tiếc gì nữa, sự giày vò này nên dừng lại, và buông tha cho bản thân rồi.

Tối đó, Điềm Hạ ở trong bóng đêm, tay cầm di động cũng run rẩy như trái tim cô.

Cô nhắn tin cho Tạ Đình Kha, một tin nhắn cuối cùng.

Cô nói:

"Đình Kha, chúng ta nên kết thúc rồi. Sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Chúc anh tiền đồ xán lạn, hạnh phúc bên người anh yêu."

Nhắn rồi, Điềm Hạ tắt máy, lấy sim điện thoại ra vứt vào sọt rác.

Cũng trong đêm đó, cô thu dọn đồ đạc, bắt xe rời khỏi thành phố A, biệt tâm biệt tích, không ai có thể tìm thấy cô nữa.

Giống như Điềm Hạ chưa từng xuất hiện trên thế giới này, giống như cô chỉ là một giấc mộng đối với mọi người.

Cô đi rồi, sẽ không còn đau khổ nữa.

Mà thân phận của cô, cũng sẽ không phải là vật cản đường của Tạ Đình Kha.

Đây cũng là điều cuối cùng mà Điềm Hạ có thể làm cho anh.

Tình yêu của cô.

5. Đêm mà Điềm Hạ rời đi, lúc đó Tạ Đình Kha còn đang bận rộn với buổi tiệc xã giao của mình. Anh bị chuốc say đến choáng váng, hoàn toàn không có thời gian để kiểm tra điện thoại.

Mãi cho đến sáng hôm sau, khi Tạ Đình Kha tỉnh dậy với cái đầu đau nhức.

Anh mới khó khăn tìm điện thoại mở ra xem.

Dòng tin nhắn của Điềm Hạ nổi bật giữa muôn vàn thông báo rải rác.

Giống như một hòn đá bị ném xuống mặt sông tĩnh lặng, rồi yên lặng biến mất chìm xuống đáy sông.

Tạ Đình Kha chẳng hề phát hiện ra, trái tim anh, và cả cơ thể của anh đều đang run lên bần bật khi đọc những dòng tin nhắn kia.

Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, lại có thể khiến cho tâm tình của anh bị xáo trộn, khiến cho anh cuống cuồng bật dậy, những bước chân loạng choạng vấp trước ngã sau.

Anh vừa chạy ra khỏi phòng, vừa nhấn gọi cho Điềm Hạ. Nhưng đáp lại anh, là những lời nói lạnh lẽo rập khuôn, khiến lòng anh càng thêm lạnh giá.

Anh run lên, trên mặt toàn là sự sợ hãi.

Cảm giác mất mát tê tái khiến cho anh mất hết kiểm soát, sự bất an lo lắng làm cho dây thần kinh tê liệt hoạt toàn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc