Hay cô chờ anh đến nói với cô rằng, đó chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Không thể nào.
Tạ Đình Kha, cô hiểu rõ anh hơn ai hết.
Anh sẽ không bao giờ làm mấy chuyện dư thừa thế này nếu anh không muốn.
Vậy chỉ có khả năng, đây là sự thật mà thôi.
Điềm Hạ ở trong lòng cười đến chua chát.
Cảm giác mặn đắng trong lòng làm cho cô sắp ngất đến nơi rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, cười gượng một tiếng.
Nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm của mình, sau đó nghiêm mặt gật đầu đáp một tiếng như đã hiểu.
"Vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc."
Khi cánh cửa đóng lại, Điềm Hạ mới dừng bước chân, người vô lực dựa vào cánh cửa lớn, cơ thể bắt đầu run lên một cách kịch liệt.
Gục mặt xuống dưới, giọt nước mắt mặn chát thi nhau rơi xuống. Điềm Hạ sửng sốt, vội vàng đưa tay lau nước mắt, môi dưới bị cô cắn đến bật máu.
Cô khóc cái gì.
Cũng đâu phải là thứ thuộc về cô đâu.
Đúng là nực cười mà.
Xem cô này, chỉ là một tình nhân bé nhỏ, cô lại cố tỏ ra bản thân như một chính thất trong lòng anh.
Đau khổ sao?
Quả thật có chút không xứng rồi...
3. Trong văn phòng, ánh mắt hờ hững của Tạ Đình Kha lúc này mới biến mất. Anh thất thần nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trái tim trở nên nặng nề, khó chịu.
Chiếc bút máy trong tay rơi "cạch" xuống bàn, nặng nề phát ra âm thanh chói tai.
Anh thở hắt ra một hơi, mệt mỏi ngửa đầu ra ghế, tay giật cà vạt trên cổ ra.
Chợt nhớ đến dáng vẻ cứng cỏi vừa rồi, chẳng hiểu vì sao lòng anh lại thấy khó chịu.
Lúc Điềm Hạ hỏi câu đó, trong lòng cô rốt cuộc có suy nghĩ gì?
Cô sẽ không phải thật sự nghĩ anh sẽ đính hôn với người khác đâu, đúng không?
Nhưng anh cũng không có cách nào để giải thích với Điềm Hạ được. Thời điểm hiện tại, cô không biết gì cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng vì sao, trong lòng anh lại bất an khó chịu thế này?
Là bởi vì sự thờ ơ không mẩy may quan tâm của Điềm Hạ à?
Tạ Đình Kha cũng không hiểu vì sao, bản thân lại bận tâm nhiều đến thế. Từ khi bắt đầu, giữa anh và Điềm Hạ là mối quan hệ không rõ ràng, dây dưa cho đến tận bây giờ.
Chỉ là không ngờ tới, cái thứ cảm xúc chết tiệt đó lại ăn sâu vào máu, bám rễ vào tim anh, từng chút mà đâm chồi nảy lộc.
Đáng ra, thứ cảm xúc ấy không nên xuất hiện mới phải.
Anh và cô không chung đường, sự gắn kết giữa hai người đều do một chút kích động nhất thời tạo ra mà thôi.
Nhưng Tạ Đình Kha lại luyến tiếc, không nỡ dừng lại, không dám buông tay.
Anh sợ, một khi buông tay cô rồi, anh sẽ không còn cơ hội nữa.
Kết quả, lại dây dưa cho đến tận bây giờ.
Tạ Đình Kha đưa tay đỡ trán, bất lực cười một tiếng. Chẳng biết vì sao, nụ cười của anh lại mang theo mấy phần chua chát, khổ sở.
Thôi vậy, anh chỉ có thể đánh liều một phen xem.
4. Sau đó, tin tức về hôn sự của Tạ Đình Kha lần nữa dấy lên, bây giờ không chỉ là tin đồn nhỏ nữa, mà đã lan rộng khắp nơi rồi.
Trên các bài báo đều đồng loạt đưa tin Tạ Đình Kha hẹn hò lén lút vào đêm tối với thiên kim ŧıểυ thư Cao gia.
Từng bức ảnh chụp lén được kèm theo, bằng chứng rõ ràng và vô cùng xác thực.
Lúc này, tin đồn đã không còn là tin đồn nữa, mà là một lời tuyên bố cho tương lai.
Hôn sự của Tạ tổng và thiên kim Cao gia đã được định từ sớm.