Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 10: Thư Ký Của Tổng Tài

Trước Sau

break

Điềm Hạ chọn được mấy cái, cũng mua cho bà cụ mấy bộ đồ thoải mái, cùng một chiếc khăn choàng bằng lụa.

Bà cứ từ chối mãi, Điềm Hạ phải năn nỉ lắm bà mới nhận.

Cho đến khi hai bà cháu trở về thì trời cũng trưa rồi, Điềm Hạ giúp bà cụ mang đồ vào nhà sau đó mới về nhà mình.

Chỉ có điều, khi cô bước chân vào cổng nhà mình, ánh mắt lập tức mở to, chấn động trước những gì mình nhìn thấy.

Đồ đạc trên tay thi nhau lộp bộp rơi xuống, bước chân của cô khựng lại, ngay sau khi hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của Điềm Hạ chính là chạy trốn.

Cô quay đầu, bỏ chạy ngay khỏi đó.

Mà đằng sau, Tạ Đình Kha sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi cuối cùng cũng chờ được người. Quả nhiên là Điềm Hạ.

Nhưng vừa thấy anh, cô lại bỏ của chạy lấy người.

Tạ Đình Kha đanh mặt lại, lập tức đuổi theo Điềm Hạ, tức giận rống lên.

"Điềm Hạ, đứng lại!"

"Em đứng lại cho tôi. Em còn dám chạy nữa à!!!"

"Điềm Hạ, đứng lại!!!"

13. Ven bờ sông, Điềm Hạ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, mặc kệ phía trước dẫn đi về đâu, cô chẳng buồn quan tâm, chỉ biết co giò bỏ chạy.

Trong đầu Điềm Hạ chẳng nghĩ được gì, cô chỉ biết chạy trốn trước.

Đại não trống rỗng, mù tịt vô cùng.

Bờ sông bên cạnh sóng nước đang thi nhau vỗ lên bờ, Điềm Hạ chạy dọc theo bờ sông, đằng sau chính là Tạ Đình Kha đang đuổi tới, vừa đuổi theo vừa rống lên.

Điềm Hạ hoảng hốt, lại chạy nhanh hơn.

Tạ Đình Kha tức đến đỏ mắt, không biết rốt cuộc nửa tháng này Điềm Hạ đã ăn gì mà thể lực bây giờ lại tốt như thế.

Bình thường chẳng phải rất yếu ớt sao?

Nhìn thấy trước mắt đã không còn đường chạy nữa rồi có nước mà nhảy sống mới trốn được, Tạ Đình Kha bèn rống lên:

“Trốn? Em còn trốn hả Điềm Hạ!”

“Em tính nhảy xuống sông hay gì? Em làm gì biết bơi!”

“Đứng yên!”

Tạ Đình Kha hét lên.

Tiếng quát của anh vang khắp chốn, khiến cho đám chim hóng hớt trên cây cũng sợ hoảng mà bay đi.

Điềm Hạ so với chim cũng không khác gì.

Cô lập tức dừng bước, không chạy nữa.

Điềm Hạ run lên, cắn chặt môi nhịn lại. Sau đó hít một hơi thật sâu, chậm chạp quay người, đối diện với Tạ Đình Kha.

Cô gượng cười:

“Tạ tổng, anh đi đâu đây?”

Tạ Đình Kha bước tới nắm lấy cổ tay Điềm Hạ ngăn không cho cô chạy lần nữa.

Anh hừ lạnh:

“Bớt giả ngu với tôi. Em thừa biết, tôi đến đây tìm em.”

“Tôi là ma là quỷ à? Sao gặp tôi là chạy?”

Tạ Đình Kha tức đến đỏ mắt.

Nói đặng, đột nhiên anh rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào:

“Điềm Hạ, bỏ tôi chạy trốn một lần rồi, còn chưa đủ sao hả em?”

“Xin em đó, đừng chạy nữa… tôi sẽ phát điên mất…”

Điềm Hạ ngớ người, trước mắt cô lúc này vẫn là Tạ Đình Kha ngày nào. Nhưng dáng vẻ của anh giờ đây so với trước lại có chút khác biệt, rất lớn.

Da mặt sám sịt, râu cũng chẳng buồn cạo, mồ hôi nhễ nhại trên trán, dưới cổ, mồ hôi trên người cũng thấm ướt cả vạt áo sơ mi.

Chả những thế, anh lúc này đang run lên, cổ tay cô bị anh siết chặt nhưng chẳng thấy đau, ngược lại tim cô lại nhói lên khi thấy anh rơi nước mắt.

Điềm Hạ khẽ mấp máy môi, cơ thể vô thức run lên khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tạ Đình Kha.

Tiếng nức nở của anh như muốn xé nát trái tim cô, đau đến khó thở.

Rốt cuộc, vì sao Tạ Đình Kha lại xuất hiện ở đây?

Sao trông anh lại đau khổ như thế?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc