Anh đến để tìm cô sao?
Tìm cô làm gì cơ chứ?
Rõ ràng giữa bọn họ, chẳng có lý do gì để gặp lại chứ nói gì đến việc tìm kiếm.
Tạ Đình Kha, rốt cuộc anh đang làm gì vậy.
Đáng ra lúc này, anh nên tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý và hạnh phúc của mình mới phải.
Cổ họng Điềm Hạ như bị ai bóp nghẹn, hồi lâu vẫn không thốt ra được lời nào.
Nhưng trên khuôn mặt cô, lại có hai hàng nước mắt đầy chua xót.
Tạ Đình Kha nhìn Điềm Hạ, khàn giọng nỉ non:
"Đừng chạy nữa, Điềm Hạ... về với tôi, nhé?"
"Chúng ta cùng nhau nói rõ ràng, được không em?"
"Xin em, cho tôi một cơ hội để trình bày được không? Xin đừng quyết liệt tuyên án tử cho tôi như thế..."
Điềm Hạ run lên, cụp mắt, không lên tiếng.
Tạ Đình Kha duỗi tay, lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Điềm Hạ. Khi bàn tay anh chạm vào mặt cô, Điềm Hạ vô thức rụt người lại, lùi về sau một bước tránh đi.
Trái tim Tạ Đình Kha theo đó mà trở nên đau đớn, bàn tay của anh lơ lửng giữa không trung, tiến tới chẳng được mà buông xuống cũng chẳng xong.
Anh cười khổ một tiếng, cũng chẳng biểu hiện ra mặt, chỉ nói:
"Về nhà em trước nhé? Đồ đạc tôi còn để ở ngoài."
Tạ Đình Kha xuống nước, anh giật giật cổ tay Điềm Hạ lo lắng hỏi ý cô. Lúc này, Điềm Hạ mới ừ một tiếng. Tuy cô tránh anh, không để anh chạm vào mặt mình, nhưng thật ra cô cũng không phải hoàn toàn né tránh Tạ Đình Kha.
Cổ tay cô bị anh nắm lấy từ đầu đến cuối, Điềm Hạ chưa từng giật ra, vẫn để anh nắm lấy.
Tạ Đình Kha thấy Điềm Hạ đồng ý, trong lòng có chút vui mừng. Anh nắm tay cô, kéo cô đi về con đường cũ.
Trong đầu yên lặng nở hoa.
Ít ra, như thế này cũng xem như có chút tiến triển rồi.
"Tôi không nhớ đường. Em dẫn đường nhé?"
Điềm Hạ bên cạnh không nhìn anh, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hai người đi song song với nhau, Điềm Hạ nhìn đường, Tạ Đình Kha lại nhìn cô một cách chăm chú.
Chẳng thể chịu được cái ánh nhìn đăm đăm của anh nữa, Điềm Hạ rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Sao lại đến đây?"
"Thật sự, chỉ để tìm tôi thôi à?"
14. "Bằng không, em nghĩ vì sao lại đến đây?"
"Đến du lịch à?"
Tạ Đình Kha cáu kỉnh đáp, giọng điệu lại có phần tủi thân. Anh nói xong thì khịt mũi một tiếng, bàn tay cũng vô thức siết chặt, nắm lấy tay của Điềm Hạ.
Điềm Hạ có chút khựng lại, cô nghiêng đầu hơi liếc mắt nhìn sang Tạ Đình Kha.
Nước mắt trên khuôn mặt anh còn chưa lau sạch, tèm lem hết cả lên. Mặt mũi đỏ ửng, khóe mi ướt át. Những chứng cứ còn sót lại chưa được xóa hết vẫn còn đó, khiến cho Điềm Hạ không thể không tin rằng, Tạ Đình Kha thật sự đã đến tìm cô, khóc lóc xin cô cho anh một cơ hội để nói chuyện.
Nếu có thể, Điềm Hạ muốn đặt tay lên ngực mình, để cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập rộn ràng bên trong.
Quả thật, rất mạnh mẽ và kịch liệt.
Cô thở dài một hơi, vội kéo Tạ Đình Kha đi nhanh hơn.
Vừa rồi bọn họ náo loạn một phen cũng thu hút không ít ánh mắt và sự chú ý của người dân quanh đó rồi. Bây giờ đi đường, sẽ vô thức phát hiện có những ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu trên người hai người.
Điềm Hạ tuy là có chút liên quan ở đây vì ông bà ngoại, nhưng cô chỉ vừa mới trở về không lâu, hiển nhiên vẫn còn rất mới lạ với dân làng, cũng là đối tượng dễ dàng để bàn tán hơn.