Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 12: Thư Ký Của Tổng Tài

Trước Sau

break

Bước chân Điềm Hạ càng thêm nhanh, trong lòng nóng như lửa đốt.

Đáng ra, vừa rồi không nên chạy đi.

Chạy để làm gì, khi cuối cùng cũng bị đuổi kịp chứ.

Đã thế còn tạo cơ hội cho Tạ Đình Kha la hét ỏm tỏi lên nữa.

Thật là...

Về đến cổng nhà, Điềm Hạ liền rút tay về, không để Tạ Đình Kha nắm nữa. Cô hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm mất mát trên khuôn mặt Tạ Đình Kha.

Mà Điềm Hạ cũng không quan tâm lắm, vừa rồi chẳng biết trong đầu nghĩ gì mà cô lại để anh nắm tay lâu như vậy nữa.

Đáng ra nên tách ra mới đúng.

Mối quan hệ của bọn họ hiện tại, hay là trước kia, cũng chẳng phải một mối quan hệ có thể làm những chuyện công khai thế này.

Điềm Hạ vô thức cảm thấy khó chịu, cô mím chặt mỗi, nhặt đồ đạc bị mình ném lại trong sân lên, sau đó đi ở phía trước.

"Vào nhà đi."

15. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng khách, Tạ Đình Kha cầm ly nước lọc, căng thẳng đến mức ngồi thẳng lưng.

Nước trong ly đã vơi được phân nữa, nhưng Tạ Đình Kha vẫn chưa thể nào bình tĩnh được. Ánh mắt nóng như lửa của anh cứ dán trên người Điềm Hạ, chưa từng rời đi.

Điềm Hạ ngồi ở phía đối diện cũng bị ánh mắt này làm cho lúng túng.

Chẳng hiểu vì sao, Điềm Hạ vẫn luôn có cảm giác như bản thân là tra nữ, vừa bỏ rơi tình yêu của đời mình. Là người mang trên mình tội nghiệt chồng chất vậy.

Rõ ràng, là cô chỉ muốn kết thúc mối quan hệ trong tối không minh bạch mà thôi.

Điềm Hạ hắng giọng, rồi lên tiếng:

"Uống nước rồi, vậy có phải anh nên nói rõ không?"

"Chẳng phải muốn cùng tôi nói chuyện à?"

"Nếu anh rảnh rỗi xin cơ hội để nói chuyện rồi dành nó để ngồi trơ mắt nhìn tôi thì thôi đi, tôi không có thời gian, anh có thể đi, Tạ tổng!!!"

Ly nước trong tay chơi vơi, Tạ Đình Kha gấp đến mức run lên. Anh suýt nữa là đứng bật dậy vì kích động. May mà kìm lại được, sau đó liền nói:

"Xin lỗi, tôi không phải có ý đó."

"Tôi nói ngay đây!"

Tạ Đình Kha bắt đầu trình bày rõ ràng, khúc mắc của hai người chính là vụ đính hôn trước đó. Tạ Đình Kha liền nói rõ nguyên nhân việc đính hôn của mình cho Điềm Hạ nghe.

Đến khi Tạ Đình Kha dứt lời, trên khuôn mặt của Điềm Hạ vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng chỉ có trong lòng cô mới rõ ràng, thật ra ngay khi Tạ Đình Kha giải thích về việc đính hôn đó, cô có bao nhiêu vui mừng, cảm giác vỡ òa vì hạnh phúc ngập tràn trong lòng cô.

Trái tim run rinh từng hồi, Điềm Hạ phải giữ bình tĩnh lắm mới mở lời được.

"Vì vậy, lý do đính hôn của anh và ŧıểυ thư Cao gia là để hợp tác?"

Tạ Đình Kha lập tức gật đầu.

Điềm Hạ nói tiếp:

"Cao ŧıểυ thư muốn mượn anh và Tạ gia để đoạt lấy vị trí gia chủ của Cao gia, chuyện này thì rõ rồi. Nhưng còn anh thì sao? Tạ tổng, lý do của anh là gì, chưa thấy anh nói tới?"

"Nếu chỉ có vậy, thì anh cần gì phải tìm tôi chứ?"

"Cuối cùng, chẳng phải hai người cũng vì lợi ích mà đến với nhau à?"

"Tạ tổng, hình như tất cả những gì anh nói ra, với tôi cũng không có liên quan lắm."

"Xem như tôi cũng hiểu hết rồi, cực khổ Tạ tổng đến đây một chuyến. Bây giờ anh nên trở về đi, cho kịp chuyến kẻo tối."

Điềm Hạ lạnh mắt đứng lên, không nói hai lời bèn đuổi người.

Tạ Đình Kha gấp đến mức đứng bật dậy:

"Tôi còn chưa nói hết."

"Lý do của tôi..."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc