"Điềm Hạ, tôi muốn dọn sạch chướng ngại vật cho tương lai của chúng ta. Tôi yêu em!"
16. "Điềm Hạ, biết nói lời này vào lúc này em sẽ hoài nghi tôi và không tin. Nhưng tôi thật sự yêu em."
"Tôi biết, mối quan hệ của chúng ta từ khi bắt đầu rất lằng nhằng và rắc rối. Nhưng cũng nhờ sự bắt đầu ấy, mà tôi mới biết hóa ra mình cũng sẽ yêu một người như thế."
"Cũng vì đó, tôi muốn dọn dẹp sạch sẽ những chướng ngại vật ở phía trước, để khi tôi và em bắt đầu, chúng ta sẽ không còn cản trở gì nữa. Ít ra, khi đó tôi sẽ dũng cảm hơn với tình cảm này."
"Chỉ có điều, tôi không ngờ tới, mình lại tính sai... tôi làm mà không suy nghĩ trước sau, khiến cho em hiểu lầm."
"Nhưng Điềm Hạ, xin em hãy tin tôi lần này. Tôi thật sự không có ai khác ngoài em..."
"Tình cảm của tôi, từ sớm đã dành cho em, chỉ chờ có cơ hội là có thể bước qua ranh giới kia rồi..."
Giọng nói của Tạ Đình Kha có phần run rẩy, hai mắt đỏ hoe, hốc mắt ngập nước.
Nhưng, anh vẫn cố nói đến hết, dù cho bản thân có run lên bần bật vì kích động.
Nước mắt lăn dài trên gò má anh khi anh dứt lời. Anh khóc nức lên, cụp mắt xuống, gục mặt vào hai bàn tay.
"Tôi chỉ yêu em thôi Điềm Hạ, tôi nói thật... tôi chỉ yêu em thôi, không yêu ai khác..."
"Tôi chỉ muốn tương lai của chúng ta sẽ thuận lời hơn, sẽ không còn vấn đề gì khiến em phải suy nghĩ mà thôi..."
"Tôi yêu em, tôi thật sự yêu em..."
Người đàn ông thân xác cao lớn lại đứng trước mặt cô khóc nức lên.
Dáng vẻ hiên ngang, lãnh đạm của một tổng giám đốc ngày thường đã bị anh trút bỏ xuống. Dường như, đây là dáng vẻ chân thật nhất của anh.
Anh đứng trơ trọi ở đó mà khóc, trông có vẻ cô đơn.
Tiếng khóc xé lòng của anh khiến trái tim Điềm Hạ dây dứt không thôi.
Hỏi cô đau lòng không?
Hỏi cô có động lòng không?
Hỏi cô có muốn tin tưởng hay không?
Điềm Hạ chắc chắn sẽ gật đầu ngay lập tức.
Làm sao mà không dao động hay chút gì chứ. Chỉ mới 15 ngày mà thôi mà, làm sao mà cô có thể không đau lòng cho anh hay vì những lời nói kia mà mềm lòng cho được.
Cô vẫn yêu anh như trước.
Cứ ảo tưởng rằng đã sớm chữa lành rồi.
Nhưng không...
Cô chỉ đang cố tự lừa mình dối người mà thôi.
Quên sao được, khi đêm nào cũng mơ thấy bóng anh.
Quên làm sao được, khi ký ức tươi đẹp vẫn còn khắc sâu trong đầu.
Điềm Hạ nhấc chân bước tới, hai tay đỡ lấy mặt Tạ Đình Kha, đôi môi khô khốc mấy máy, run rẩy lên tiếng.
Cô hỏi anh:
"Tạ Đình Kha, em có thể tin tưởng anh không?"
17. Sau đó, Tạ Đình Kha bình tĩnh lại, cảm xúc cũng dần dần trở nên ổn định hơn. Anh kéo ghế, ngồi sát bên cạnh Điềm Hạ, đầu tựa lên vài cô, dáng người to lớn dựa vào người Điềm Hạ, tay thì vòng qua ôm chặt lấy eo Điềm Hạ, dáng vẻ có chút đáng yêu.
Anh nói về nguyên nhân sâu xa mà anh phải làm những chuyện đó.
Thật ra, cũng quá rõ ràng rồi.
Tạ Đình Kha xuất thân thế nào, Điềm Hạ là người rõ nhất.
Anh là con cái của gia đình trâm anh thế phiệt có tiếng.
Cũng vì thế, sự gò bó và những luật lệ yêu cầu được đặt ra cũng sẽ cao hơn những gia đình bình thường khác.
Phải là người xuất sắc nhất, phải hoàn mỹ nhất, giỏi nhất.
Cứ nhìn vào Tạ Đình Kha mà mọi người hay thấy là hiểu.
Anh xuất sắc từ trong ra ngoài, đời tư sạch sẽ, tài giỏi còn điển trai, là đối tượng mà người người mơ ước.
Nhưng hiển nhiên, được làm con dâu của Tạ gia, làm vợ của anh cũng có nhiều yêu cầu ngang tầm giá trị với anh.
Mà Điềm Hạ, chắc chắn không phải đối tượng phù hợp rồi.
Cô là trẻ mồ côi, không có hậu phương vững chắc, không phải ŧıểυ thư đài các.
Dù cho có vẻ ngoài cũng ưa nhìn, có học lực xuất sắc thì vẫn chưa đủ.
Cô không thích hợp để sánh bước cùng anh trong tương lai.
Vì thế, mà Tạ Đình Kha mới nói rằng anh muốn dọn đường cho đoạn tình yêu của hai người, không muốn cô lo lắng hay vướng bận khi ở bên cạnh anh.
Cho nên, anh hợp tác với vị ŧıểυ thư họ Cao kia, vị đó muốn vị trí gia chủ của Cao gia. Mà Tạ Đình Kha thì muốn mượn mối liên hôn này trước là để cúng cố tinh thần ông nội của anh, để chắc chắn ông sẽ không động tay động chân vào chuyện tình cảm hay thúc giục anh xem mắt nữa, sau lại muốn tranh thủ thời gian này, xử lý các tay chân cản đường, nhanh chóng nắm toàn quyền lực vào tay.
Chỉ có như thế, Tạ Đình Kha mới có thể làm chủ được chính mình, làm chủ cho tương lai hai người.
Nhưng trăm tính vạn tính, anh lại tính sai một bước.
Điềm Hạ sẽ dứt khoát rời đi, để anh chơi vơi ở lại.
Cô đi rồi, mục đích sống của anh bỏ đi rồi, anh còn cố gằng phấn đấu làm cái gì chứ?
Điềm Hạ sau khi hiểu rõ lập tức ngớ người, khóc là điều không thể thiếu được. Cô rúc vào lòng Tạ Đình Kha, khóc ướt cả áo anh.
Hóa ra, anh cũng sẽ yêu cô.
Hóa ra, anh đã sớm suy tính cho tương lai của hai người rồi.