Chuyện trời không biết quỷ không hay, chỉ có ba người bọn họ biết nhưng không ngờ việc đâu lại vào tai Cố Thừa Trạch
Đúng là tai vách mạch rừng!
Cũng may nhờ có Thanh Lam khuyên nhủ, nên chuyện này cũng đã lắng xuống. Đã không có người thứ năm biết đến
******
( đoạn nói chuyện của Hà Thanh Ly và Hà Thanh Lam)
- Em biết hết mọi chuyện rồi đúng không Thanh Lam...
Trong căn phòng của Thanh Lam. Hai người 4 mắt nhìn nhau, không phải là ánh mặt hận thù, mà là ánh mắt chan chứa sự đau khổ. Hai con người ruột rà nhưng hai số phận khác nhau
- Chị yên tâm, tôi sẽ không đi mách lẻo khắp nơi đâu
Thanh Lam ngồi ở giường xếp gọn quần áo không nhìn mặt Hà Thanh Ly lên tiếng
- Chị biết, em sẽ không làm như vậy
Hà Thanh Ly nắm lấy góc màn cạnh cửa sổ, cúi đầu nhẹ xuống mặt đất...không khí im bặc, Thanh Lam ngưng lại việc xếp quần áo, nước mắt của Hà Thanh Ly rơi lã chã xuống nền
- Chị xin lỗi...
Lời xin lỗi xuất phát từ tận đáy lòng của Hà Thanh Ly được thốt ra, Thanh Lam nghẹn ngào cảm giác như trái tim bị bóp ngẹn trước lời nói này
Cô không nghĩ rằng Hà Thanh Ly cứng đầu ngoan cường sẽ chịu cúi đầu nhận lỗi. Phải chăng do có điều gì xui khiếnCô đứng dậy nắm lấy bàn tay của Hà Thanh Ly
- Chúng ta là chị em..tôi không trách chị
Sau cuộc trò chuyện này hai người họ đã nói ra được hết những khuất tất của lòng mình, giải bày được góc khuất trong lòng của cả hai
Chúng ta mãi là chị em của nhau!
- Cũng may nhờ có bà ấy, dẫu rằng chị không phải con ruột...cũng không có tư cách nhận được tình thương này....
Trời chập tối 4 người Hạ gia ngồi lại ăn tối cùng nhau, cuối cùng họ cũng có một bữa tối ấm cúng.
Bầu không khí trở nên vui tươi hơn trước kia
Suốt bao nhiêu năm trời, cuối cùng Hà lão gia cũng đã tự tay gắp vào bát của Hà Thanh Ly một miếng thức ăn
-
- Ăn nhiều vào, để mà còn chuẩn bị cho hôn lễ của Thanh Lam!
Nét mặt ông ấy vẫn như cũ, nghiêm nghị
Hà Thanh Ly nở một nụ cười mãn nguyện của một người con
- Cảm ơn ba
( Hà Thanh Ly đã giác ngộ được chân lí bởi tình thường của bà Hà)
2 ngày sau
********
Ngày kết hôn đã cận kệ nhưng cô lại có cảm giác bâng khuâng, hình như là đang do dự có nên kết hôn hay không
Liệu lựa chọn này có đúng đắn
Nhìn thấy cô ngồi thất thần ở bàn trang điểm Cố Thừa Trạch tự dưng xích đến vòng tay ôm lấy eo cô
Cô giật mình có phần hơi nhột mà quay sang nhìn hắn, lại cảm thấy có chút không vui mà né sang rút cánh tay hắn ra
- Sao vậy, cảm thấy khó chịu ở đâu à
Cổ Thừa Trạch ôm mãi không chịu buông, hắn tựa cầm lên đầu cô cọ cọ vào phần tóc mịn
- Em muốn đi ngủ, anh buông ra...á
Cố Thừa Trạch bỗng dưng bế cô lên, ôm cô vào người cả hai cùng lăn xuống giường
Đầu cô chỉ tới ngực của hắn, nên hắn không thấy được bộ mặt nhăn nhó hiện tại của cô
- Lâu rồi chúng ta chưa.....
Nghe đến đây, Thanh Lam hiểu rõ ý định của hắn, cô muốn đẩy hắn ra nhưng không được
Cố Thừa Trạch như thế cứ tiến lại gần cô hơn, hắn kéo phần áo ngủ xuống để lộ phần da trắng nõn của cô, kề mặt mình áp sát xuống vai Thanh Lam mà hít hà
Hắn lật người cô lại để cô nằm ngửa trên giường, gương mặt của Cố Thừa Trạch nhìn Thanh Lam một cách đói khát hệt như một kẻ cầm thú
- Cho anh một lần nữa, có được không
Làm sao còn cơ hội để từ chối cũng không thể vùng vẫy thoát khỏi cơ thể hắn
Sợi dây áo trên người sắp rớt xuống
Tiếng gõ cửa vang lên
- Cố Thừa Trạch, Hà lão gia đến này!
Đang đến phút cao trào thì tụt mất hứng, lại nghe tin Hà lão gia đến hắn đành phải chỉn chu lại quần áo, nhìn Thanh Lam một cách luyến tiếc
- Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, ông ngoại đang đợi bên ngoài
Cố Thừa Trạch rời đi cô thở nhẹ nhõm, thế là thoát được một kiếp nạn
Thanh Lam tò mò không biết hôm nay lão Hà đến để làm gì, nên cũng đã chỉnh lại quần áo mà đi ra
- Ông ngoạiii
- Thanh Lam, ta còn tưởng con đã ngủ rồi
Thanh Lam nhào đến ngồi cạnh ông ấy, phía đối diện là Cổ Thừa Trạch
- Tối như vậy rồi ông còn đến đây làm gì chứ...
Lão Hà gỗ nhẹ vài cái vào cánh tay cô, nhìn sang Cổ Thừa Trạch một cái
- Ta đến.....là...để....rước con về
Nghe đến đây Thanh Lam như bừng tỉnh, cô hớn hở
- Ông đợi con, bây giờ con sẽ đi thu xếp hành lý ngay đây
Nhìn thấy cô hớn hở như vậy, sắc mặt Cố Thừa Trạch cũng tái đi. Trong lòng thầm nghĩ có phải hắn đối xử với cô chưa đủ tốt sao! Cớ sao cô lại vội vã trở về như vậy
- Chỉ về vài ngày thôi....nếu không đến hôm hôn lễ Thừa Trạch biết rước cô dâu ở nơi nào đây chứ
Thanh Lam biểu môi
- Hức...
- Được rồi mau vào thu dọn hành lí đi
Suốt buổi nói chuyện cùng ông Hà đến khi đi về Thanh Lam cũng không nhìn lấy Cố Thừa Trạch một cái, xem hắn như người vô hình
Thanh Lam nhanh nhẹn kéo hành lí ra khỏi xe, Vali rất nhẹ cô có thể tự khiên lên xe được
- Anh Đình Cảnh em về nhé, gửi lời tạm biệt Diệp Tử Khiêm giúp em nhé
Câu từ này của Thanh Lam thốt ra cứ như cô sẽ đi rồi không trở lại vậy. Cô cũng không thèm chào lấy Cố Thừa Trạch khiến cho sắc mặt hắn khó coi vô cùng nhưng vẫn nén nở nụ cười chào Hà lão gia
- Ông ngoại về cẩn thận!
- Uhm mấy ngày nữa thôi tiểu Lam sẽ lại làm phiền cậu rồi!
Nhìn theo bóng xe rời đi không biết tại sao trái tim hắn lại khó chịu vô cùng
- Người đã đi rồi đừng luyến tiếc nữa
Cố Đình Cảnh lên tiếng trêu ghẹo rồi bước vào nhà
Cố Thừa Trạch đi về phòng, đồ đạc còn đây nhưng sự trống trải hiện lên
Hắn mở tủ quần áo ra, nhìn thấy những dải quần áo hắn mua cho cô vẫn còn nguyên xi,1 bộ cô cũng không đem theo
********
Khi cô về đến nhà mọi người đã ngủ say sưa
- Con nghỉ ngơi đi ta cũng buồn ngủ rồi
Cô trở về phòng mình, chưa được 5 giờ sáng nhưng cô đã thức sớm
Cô đi từng ngóc ngách nhìn ngó nơi mình sinh ra lớn lên đã mấy chục năm, bây giờ lại phải sắp cách xa.
Cũng không biết tại sao nước mắt lại dâng trào, trong lòng cô vất lên một suy nghĩ khác. Hình như cô không còn muốn kết hôn nữa, cô không muốn trở thành vợ của Cố Thừa Trạch nữa
Cô ngồi thụp xuống cầu thang khóc thút thít
Đúng lúc Hà Thanh Ly bước ra cô nhìn thấy Thanh Lam ở đó bước đến khều cô một cái
- Thanh Ly à là em sao
Hà Thanh Ly dụi dụi mắt
- Em đang khóc à, làm sao vậy đi vào phòng với chị
Hà Thanh Ly kéo cô đứng dậy đi vào phòng
Thanh Lam ngồi trên giường bật khóc nức nở
- Em không muốn....không muốn
Cô thều thào mãi mấy từ không muốn
- Không muốn gì hả...?
Hà Thanh Ly nhìn cô ngẫm nghĩ một hồi rồi há hốc mồm
- Em không muốn kết hôn nữa sao!
Thanh Lam ghì lấy cánh tay của Hà Thanh Ly
Chị phải giúp em chúng ta là chị em cơ mà
- Em suy nghĩ kĩ rồi chứ... nhưng không phải em và Cố Thừa Trạch đang rất hạnh phúc sao
Hà Thanh Ly nhìn Thanh Lam mà suy nghĩ “ có khi nào em ấy bón stress trước khi cưới không?”
- Không em không muốn em không muốn
Thanh Lam lấy gối che đi gương mặt mình lại
- Rốt cục chị có giúp em không hả
- Thanh Lam chị biết tâm trạng em hiện tại đúng rất rối....em hãy.....
- Nếu chị còn không chịu giúp thì hôn lễ hôm đó cũng chính là ngày tang của em