Thanh Lam trở về Hà gia muốn tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành, đôi chân nặng trĩu bước vào trong thì đã bắt gặp Hà Thanh Ly
Hai người đều không rõ thái độ với nhau, Hà Thanh Ly thật khác so với lúc trước chả còn cười nói vui vẻ với Thanh Lam
Cô nhìn Hà Thanh Ly ngồi chừng hững trước ghế
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau cho đến khi bà Hà từ trong đi ra. Nhìn thấy cháu gái cưng lâu ngày trở về bà vui mừng bước đến chỗ cô
- Thanh Lam mới về à con sao không báo trước một tiếng, sao còn không vào trong nghỉ ngơi
- Da....
Cô ấp úng tạm thời chưa biết trả lời thế nào
- Sắc mặt con nhìn kém quá không khỏe sao?
Bà Hà nắm lấy cánh tay cô đong đo xem cháu gái của mình có ốm xuống tẹo nào không
- Con không sao hết bà ạ
- Được tôi vào trong nghỉ ngơi đã
Bà Hà nắm lấy tay cô, không thèm nhìn mặt bước qua Hà Thanh Ly kéo nhẹ cô vào trong
Trước khi đi bà ấy còn lên tiếng ý muốn nhắc khéo
Đại tiểu thư của Hà gia này cũng chỉ có một mình con mà thôi, Hà gia là của con muốn về bất cứ lúc nào đều được
Lời nói này ám chỉ đến Hà Thanh Ly, muốn nhắc nhở cô ta gạt bỏ sự mơ tưởng muốn làm đại tiểu thư của Hà gia
Kể từ lúc nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Hà Thanh Ly bà đã hoàn toàn thay đổi, bà Hà không châm chọc cũng không dùng thủ đoạn ép Hà Thanh Ly rời đi mà chỉ là lơ đi cô ta
Bà ấy sớm đã nhìn ra bản tính của Hà Thanh Ly, quả là mẹ nào con nấy, cứ tưởng sự bao dung lượng thiện của mình sẽ khiến cô ta thay đổi. Nhưng không ngờ lòng tốt lại tạo ra kẻ vô ơn
“Ngày xưa cô mơ mộng hão huyền vì trèo cao mà giết chết con gái tôi. Ngày này con gái của cô lại vô ơn muốn giết chết cháu gái của tôi
Mẹ con cô đúng thật là không biết xấu hổ”
Nhiều ngày trước bà Hà đã đứng trước ngôi mộ cũ kĩ của mẹ ruột Hà Thanh Ly mà thoots ra những lời này
Ngôi mộ cũ kĩ hoang tàn, Hà Thanh Ly chưa từng biết đến
****
Hà Thanh Lam được một phen ăn uống no nê từ bà Hà, cô ưỡn ngực vươn vai
Cảnh này bị bà Hà nhìn thấy, bà ấy vội mắng cô
- Ấy Thanh Lam con làm gì thế kia
- Dạ... Bà ngoại con chỉ là vươn vai mấy cái
- Vươn vai gì chứ trong bụng con đang có em bé, phải chú ý hành động một chút!
Cô khựng lại trước lời nói của bà Hà “em bé gì chứ”
Thanh Ly vẫn là đứng lên xoa dịu bà Hà một chút
Được rồi con biết rồi
à nảy giờ con không thấy ông ngoại đâu cả
- Lão ấy đi chơi cùng mấy ông bạn rồi
-uhmm.. cũng tốt, cho ông khoây khoả, mấy hôm nay bác sĩ có nói là bệnh của ông đã cải thiện tốt lên rồi
Bà Hà nhíu mày
- con nói ai bị bệnh
- Uhmm bà ngoại nói gì vậy ông ngoại bị ho ra máu cơ mà... chả lẽ ông giấu bà sao
Bà Hà thở dài...vỡ lẽ ra là Thanh Lam bị lừa một vố đau
Bà Hà cũng không hề biết chuyện này
Nghe được sự thật có chút tức giận nhưng cơn giận trong lòng nhanh chóng nguôi ngoai . Hà Thanh Lam trở lên phòng của mình
Cô ngồi phập xuống nệm định bụng sẽ nghỉ ngơi một chút nhưng quên mất là có chuyện quan trọng cần phải làm Thanh Lam nhẹ nhàng gạt đèn ngủ sáng một bên tháo ra chiếc camera đã bám bụi
Cô cắm lên mới biết nó đã bị hư từ lâu, vẫn còn một chút hi vọng cô cắm nó vào khe máy tính
Thanh Lam tìm vào cái ngày cô đi mua que thử thai, màn hình bị nhiễu sóng nhưng vẫn là thấy được một chút hình ảnh. Bóng dáng người nào đó chợt xuất hiện, chính là Hà Thanh Ly
Cô ta lén lút đi vào phòng lẻn vào tráo đổi cái que thử thai của cô
Thanh Lam tức giận rút camera ra muốn đem nó đến trước mặt Hà Thanh Ly mà đối chất
Bình tâm trở lại, cô vẫn là muốn chừa cho cô ta một con đường sống một chút mặt mũi. Dù sao mọi chuyện cũng đã đi đến hồi kết tốt đẹp
****
Cô đem mọi chuyện kể cho Trương Miều Di
Trương Miều Di tức giận thay cô lên tiếng
- Cậu đúng là ngu ngốc mà haizzzz
Trương Miều Di đập tay xuống bàn
- Đều tại cậu trời sanh bản tính lương thiện
Được rồi ngồi xuống nào... không có mẹ cha không thương dù gì cô ta cũng rất đáng thương
Trương Miều Di ngậm lấy ống hút thổi phập phồng trong ly nước con
Đáng thương gì chứ.. tớ thấy bà ngoại Hà yêu thương cô ta nhiều như vậy..điều tại cô ta ngu ngốc
- Được rồi, tớ và Hà Thanh Ly đều ngu ngốc được chưa