- Tiểu Di là bạn thân từ nhỏ của Thanh lam, con bé đương nhiên là chọn con
rồi
Hà lão phu nhân lên tiếng
- Sao vậy nhìn sắc mặt này của em không được khỏe chỗ nào à
Ngôn Thụy Triết thấy tình hình khổng ổn nên nói vài lời giải vây cho cô
- Sao thế em không khỏe à, anh đưa em lên phòng
Cố Thừa Trạch lên tiếng, dùng tay vén mái tóc của cô lên
Nhưng Thanh Lam lại đẩy nhẹ tay hắn ra
- Không cần đâu, em tự đi được mà...con xin phép a
Cô gắng gượng nở một nụ cười rồi rời đi
Cô nằm trên phòng không tài nào ngủ được, mọi người ở dưới sân hò hét inh ỏi...
Đến khoảng mười một giờ đêm bữa tiệc cũng kết thúc thanh âm cũng lắng xuống, cô mơ màng thiếp đi
Phùng Huy dìu Cố Thừa Trạch đi lên lầu, say sỉn thế nào lại dìu vào phòng của Thanh Lam, vừa không khóa hắn dễ dàng mở ra
Đẩy Cố Thừa Trạch lên giường rồi đi ra
Đang thiếp đi thì cảm giác bị đè nặng lên người, cô kinh ngạc nhìn Cố Thừa Trạch
- Nặng qua đi á
Cô vật vã cuối cùng cũng đẩy được hắn sang một bên, ngồi dậy muốn rời đi thì bị hắn nắm chặt tay lại kéo ngã cô xuống giường
- Thanh Lam
- Anh làm gì vậy buông em ra
Hắn bật người dậy hai tay siếc lấy cổ tay Thanh Lam
- Tại sao em lại tránh mặt anh
Trong màn đêm có thể thấy được ánh mắt đen nháy của hắn, cô né sang một bên
- Em không có...
Không nói thêm lời nào nữa, hắn liền cuối xuống hôn lấy cô...
Đêm đó hai người lại một lần nữa phát sinh quan hệ
Sáng sớm Phùng Huy không tìm thấy Cố Thừa Trạch đâu liền đi đến căn phòng hôm qua tìm hắn
Mở của ra hắn đứng hình trước cảnh tượng trước mắt
Hai con người nằm trên giường quấn quýt ôm lấy nhau còn dưới đất thì quần áo vương vãi khắp nơi
Bây giờ Phùng Huy mới nhớ ra hóa ra hắn đã đưa Cố Thừa Trạch đi nhầm phòng
Hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài khép cánh cửa lại cứ xem như mình không nhìn thấy gì
Tỉnh dậy nhìn thấy mình da thịt đang dính liền với hắn cô hoảng hốt ngồi dậy kéo chăn che người
- Em tỉnh rồi à, hôm qua anh có hơi say nên.....
- Anh mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi...
Thanh Lam cứ như vậy đuổi hắn đi. Đợi khi hắn rời khỏi cô mới ngồi dậy bình tĩnh mặc quần áo vào
Dọn dẹp thay đi tấm ga cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sự việc này cũng không kể cho Thanh Ly
*****
Ngày kết hôn đến rồi, Thanh Lam mặc một chiếc váy trắng tinh khôi ngồi ở bàn trang điểm xưng quanh trang trí đầy hoa tươi
Vài giây trước ông bà Hà còn vào bên trong ngắm ngía cô cháu gái xinh đẹp của mình nhưng vài giây sau cô đã đi mất không để lại dấu vết
Cố Thừa Trạch cùng một đoàn xe trải dài đã đến nơi
Hắn cũng kính quỳ lạy ông bà Hà một cái xin phép được vào rước cô dâu của mình
Hai người họ nhận lấy ly rượu của hắn, từ nay hắn chính thức trở thành con rể này họ Hà
Mọi người cho một trán vỗ tay, bắn pháo nồng nhiệt
Hắn mang theo niềm vui sướng cùng với bó họ trong tay từng bước nhấc chân bước lên lầu, phù dâu Trương Miều Di cũng did theo sau
Đứng trước của phòng hắn hồi hợp mà gõ cửa
Qua vài giay vẫn không có ai bước ra, hắn tuế tục gõ thêm những vẫn không động tĩnh
Mọi người dưới nắng vẫn đứng đợi
Không thể chờ thêm được nữa hắn trực tiếp mở cửa
- Anh vào nhé
Bước vào trong chả thấy người đâu, hắn chỉ nhìn thây chiếc váy cưới lung linh được khoác trên ghế, tiến lại gần thì phát hiện mảnh giấy trên bàn
- Mọi người đừng tìm con!
Cố Thừa Trạch chết lặng, bó hoa trên tay cũng rơi xuống. Những ngày hôm nay hắn đều kéo thấy cô rời bỏ hắn đi hái ra là sự thật là điềm báo chí ư chẳng lành này
Tmd Trương Miều Di đứng bên ngoài thấy khá lâu rồi họ vẫn chưa ra nên mơ cửa did vào
Chỉ nhìn thấy mình Cố Thừa Trạch đứng ở bàn trang điểm, cô tiến lại gần thì nhìn thấy mảnh giấy này