Nàng ấy... sẽ chọn nam tử khác sao?
“Nguyên lai là như vậy!” Tịch Nhân trong lòng như trút được gánh nặng lớn, lúc này mới dám tin, trên đời này lại có chuyện tốt đẹp như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh, từ tốn nói: “Nói như vậy Liễu thống lĩnh là người phụ hoàng bổ nhiệm, bản cung tự nhiên phải tuân theo mệnh lệnh.”
“...” Liễu Thừa Nghiêm cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy hỗn tạp khó tả.
Hắn vừa nhẹ nhõm vì nàng không chọn người khác, lại vừa cảm thấy có chút hụt hẫng vì câu nói: Phụ hoàng đã chọn, đương nhiên phải tuân theo.
Tuy nhiên, hắn đã chiếm được lợi lớn như vậy, còn muốn mong cầu gì nữa?
"Lão thần này xin cáo lui, sẽ đến dặn dò nhà bếp chuẩn bị dược cho công chúa xong việc dùng. Hiện tại xin phép cáo lui." Chương thái y vô cùng cung kính chào Tịch Nhân, sau đó lại gật đầu chào Liễu Thừa Nghiêm, rồi bước ra khỏi lều trại. ŧıểυ Đào cũng đi theo sau.
Ngay khi Chương thái y và ŧıểυ Đào rời đi, bầu không khí trong lều bỗng trở nên vô cùng ái muội. Lúc đầu, Tịch Nhân còn vui thầm vì vật dẫn cho nàng chính là Liễu Thừa Nghiêm, nhưng khi toàn bộ lều trại trong nháy mắt chỉ còn lại hai người nàng và Liễu Thừa Nghiêm, và cả hai đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nàng mới nhớ ra một điều quan trọng:
Lần đầu với Liễu Thừa Nghiêm…
Nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Nàng đã từng nghĩ đến cảnh nàng và Liễu Thừa Nghiêm thành hôn rồi động phòng đêm tân hôn, nhưng nàng nghĩ rằng sẽ rất lâu sau đó, nàng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!
Phải làm gì? Nàng nên làm gì? !
“Công chúa……"
“Liễu Thống Lĩnh….”
Liễu Thừa Nghiêm vừa định mở lời, Tịch Nhân đã lo lắng gọi tên hắn, cắt ngang lời hắn.
Liễu Thừa Nghiêm nhìn nàng với ánh mắt dò hỏi.
Tịch Nhân cảm thấy đầu óc choáng váng, hai má nóng bừng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lướt qua những đường vân hoa văn viền bạc trên đường eo áo giáp đen tuyền của hắn, giọng nói mềm mại, ngữ điệu còn mang theo áy náy,“Để Liễu thống lĩnh đến vì ta…… làm những việc này, còn phải tạm thời rời khỏi quân đội, thật sự là ấm ức cho Liễu thống lĩnh! Đợi tìm được thuốc giải, ta sẽ trả lại cho Liễu thống lĩnh tự do……”
"..." Liễu Thừa Nghiêm thần sắc tối sầm lại, nghiến chặt hàm răng sau, mới lại nghe như bình thản đáp: "Không ấm ức."
Tại sao hắn lại mong đợi rằng nàng sẽ nói những điều hắn muốn nghe…
Tịch Nhân đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt không rõ từ đan điền truyền vào tim, không cách nào giải tỏa, nàng khẽ cau mày, dùng một tay xoa bóp phần dưới xương quai xanh.
Nhìn ra vấn đề, Liễu Thừa Nghiêm vội vàng hỏi: “Công chúa không khỏe sao?” Tịch Nhân xoa xoa ngực mình, “Có chút.” “…” Nàng sợ mình lại bị độc phát, không thể trì hoãn lâu hơn. "
Những ngón tay thon đẹp của Liễu Thừa Nghiêm chậm rãi cởi thắt lưng của hắn ra, Tịch Nhân vô thức nắm chiếc chăn mỏng mềm mại, tim nàng đập nhanh hơn khi nhìn động tác của Liễu Thừa Nghiêm.
……