Liễu Thừa Nghiêm thả lỏng những ngón tay thon dài, đẹp đẽ, từ từ cởi bỏ chiếc thắt lưng. Tịch Nhân vô thức nắm chặt lớp vải mềm mại trên chiếc chăn mỏng, nhìn theo động tác của Liễu Thừa Nghiêm, tim đập nhanh dần.
……
Đêm đã khuya, trong lều trại của công chúa chỉ thắp một ngọn đèn gần đầu giường. Ánh sáng vàng nhạt hắt lên, in bóng nửa người trên của hai người đang ở trên giường. Dáng người của nam nhân rắn rỏi, cường tráng vẫn lộ rõ qua lớp áo mỏng manh. Dưới cánh tay cong cong, là cơ thể thon thả của thiếu nữ được bao bọc bởi bộ đồ ngủ.
Công chúa không cởi áo ngoài, Liễu Thừa Nghiêm cũng không dám thất lễ trước mặt công chúa, do đó hắn cũng mặc áo trong. Trong phòng ánh sáng tối tăm, phần dưới cơ thể của hai người đều không nhìn rõ.
Tuy nhiên, lúc này cổ áo của Tịch Nhân hơi mở, lộ ra một mảng vải yếm màu hồng phấn, mà nàng còn dùng ánh mắt mơ hồ lại ngây thơ nhìn mình. Vật thể dưới thân giữa hai cánh tay của của nam nhân đã sớm cứng và sưng tấy. Vì vậy, hắn cẩn thận không để "hung khí" của mình chạm vào Tịch Nhân, để tránh làm nàng sợ hãi.
“Liễu thống lĩnh…” Tịch Nhân cất tiếng, giọng mềm mại như bông, nín thở. Từ khi nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của hắn qua vạt áo choàng hở, tim nàng đã đập nhanh hơn, mặt nóng bừng, người lại lâng lâng, nay hắn lại tiến đến gần thế này…
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ ngực của nam nhân dưới lớp áo, lại là người nam nhân nàng thầm thương trộm nhớ, nàng cảm thấy vẻ bình thường mà nàng cố gắng duy trì sắp không thể che giấu được nữa...
Tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng.
Liễu Thừa Nghiêm cúi người, qua lớp áo trong nhẹ nhàng hôn lên bờ vai mảnh mai của nàng. Dù cách một lớp vải, Tịch Ân vẫn nhạy cảm rít một tiếng. Hắn lại hôn xuống xương quai xanh, rồi di chuyển xuống dưới, đôi môi ấm áp đặt lên ngực nàng, nhẹ nhàng và chậm rãi hôn từng tấc da thịt. Tịch Ân cảm thấy ngọn lửa trong lồng ngực bỗng chốc tan biến phần nào dưới những nụ hôn dịu dàng của hắn, thay vào đó là cảm giác mềm mại khi đôi môi hắn lưu lại trên ngực nàng.
Nếu như không mảnh vải che thân mà bị hắn hôn, không biết sẽ cảm giác thế nào...
Liễu Thừa Nghiêm hôn dọc theo cổ họng nàng đến giữa hai bầu ngực, có thể cảm nhận được rằng phần thịt mềm mại nhô cao ở đó ấm áp hơn so với da thịt ở xương quai xanh. Hắn ngước mắt lên hỏi, giọng nói khàn khàn: "Công chúa đã đỡ hơn chưa?"
Khi đối diện với ánh mắt của hắn, trái tim Tịch Nhân bỗng chốc đập lỡ một nhịp. Nàng cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh: "… Ừm!"