Thời Loạn Bị Bắt Làm Áp Trại Phu Nhân (H)

Chương 4

Trước Sau

break

Mã Dụ khó chịu ra mặt, thêm mấy phần tái xanh, liền chạy ngay ra ngoài, đến cái cửa còn không kịp đóng.

Ngọc An thử vặn người lần nữa, vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tự cởi trói. Nàng biết nếu bản thân cứ nằm yên chịu thua thì kiểu gì cũng không có kết cục tốt.

Bên ngoài, tiếng kim loại sắc bén va chạm, tiếng nhiều người đang hò hét giết quan tham, thay trời hành đạo.

Một tên gia nô nhân lúc nhiễu loạn chạy vào phòng Ngọc An đang nằm. Hắn định vơ vét của cải rồi lén lút rời khỏi phủ.

Trong lúc liếc nhìn quanh, hắn thấy Ngọc An nằm ở trên giường, quần áo nàng nhăn nhúm hết cả. Khuôn mặt đỏ bừng vì tốn sức lực cởi trói không thành. Phía trước, hai bầu ngực no đủ ẩn hiện dưới lớp yếm mỏng, da thịt nàng dưới ánh đèn vàng lại sáng được như ngọc quang, tóc tai nàng rối loạn buông thõng, dáng vẻ vô cùng quyến rũ mê hoặc.

Gia nô nổi lên ý xấu, từ từ tiến tới gần giường, cười nhe hàm răng vừa vàng vừa bẩn với nàng.

- Mĩ nhân! Đại nhân bị giết rồi, nàng đi theo ta, sau này ta sẽ không bạc đãi nàng đâu…

- Cút đi! Ngươi Cút đi!

Ngọc An cả kinh, hét lên thất thanh. Đột ngột, có một bóng người từ ngoài cửa lao vụt tới, nhanh như cắt, dùng một thanh kiếm đâm xuyên qua bụng hắn. Máu của tên gia đinh theo đó mà bắn tung tóe lên mặt của nàng.

Ngọc An nhìn cảnh này liền thất kinh hồn vía. Lần đầu tiên trong đời thấy một người bị giết ở khoảng cách gần như vậy, mũi kiếm sáng lóa đẫm máu tươi ở gần nàng ngay trong gang tấc.

Nàng há hốc miệng, chẳng nói lên được từ nào. Tên gia nô đổ người sang một bên, để lộ bóng dáng của một tên nam nhân khác ở phía sau.

Người này rất cao to, mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, lông mày hình lưỡi kiếm, ở dưới là đôi mắt dài sắc lạnh. Hắn thản nhiên thu lại thanh kiếm đẫm máu, tra lại vào vỏ bên đai lưng.

Ngọc An cả người run lẩy bẩy, lần nữa tự đẩy bản thân vào trong, dán lưng vào chiếc tường đằng sau. Tên hắc y kia nhẹ nhàng bước đến gần giường. Hắn vươn cánh tay ra, bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, lôi cả người nàng ra ngoài chỗ sáng.

Hắn nhìn kĩ càng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nó bị hắn dọa đến trắng bệch. Khóe mi của nàng đã rưng rưng, chảy ra nước mắt nhạt nhòa.

Hắn cười nhếch mép một cái. Ngọc An rợn tóc gáy, thấy nụ cười của hắn trông vô cùng ác độc dọa người. Bàn tay thô ráp của hắn cường bạo nơi cần cổ, chỉ cần dùng thêm chút lực thì việc bẻ cổ nàng có vẻ chẳng khó khăn gì.

Ngọc An càng nghĩ càng run đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng răng mình va lập cập vào nhau.

Sau đó, lại không như nàng nghĩ, hắn buông cổ nàng ra, đóng hai vạt áo trước ngực nàng lại, dùng dây thắt lưng cố định lại một chút. Kế tiếp, hắn vác nàng y như vác bao tải, bước ra khỏi phòng.

- Mĩ nhân, hôm nay phá hủy ngày vui của nàng, là ta không đúng, để ta đền cho nàng!

Dứt lời, hắc y nhân cười ha ha lên một tiếng.

Ngọc An đương nhiên nghe ra ý tứ của hắn. Lòng không khỏi cảm thấy bi thương, nàng trốn đông trốn tây, vừa thoát khỏi lão già này thì rơi vào tay lão già khác. Muốn thoát khỏi lão già thì suýt nữa bị tên gia nô tấn công, bây giờ lại rơi vào tay sơn tặc.

Số phận như đang trêu ngươi nàng, không muốn cho nàng sống tốt, bất giác nước mắt của nàng chảy thành hai hàng lệ chua xót.

Bọn sơn tặc sau khi giết được lão quan già tham lam, tàn sát những người chống đối, chỉ tha mạng cho mấy người không chống cự hoặc là phụ nữ. Những người được tha bị quây lại thành một vòng tròn, ngồi co rúm lại với nhau, không ai dám nhìn thẳng vào lũ man rợ này.

Một tên sơn tặc đang canh giữ nhìn thấy tên hắc y nhân bước ra từ biệt viện phía sau, liền đôn đả chạy tới. Hắn phát hiện ra tên hắc y có vác theo đồ, không khỏi tò mò đặt câu hỏi: 

- Đại đương gia… Đây là…

- Chiến lợi phẩm của ta!

Tên hắc y vừa đáp vừa đi một mạch tiến tới phía trước, ném thẳng nàng lên lưng ngựa xong thì hắn lập tức nhảy lên yên.

Mấy chục tên khác thấy đại đương gia của chúng đã muốn rời đi, liền buông vài lời đe dọa cho có với đám người còn lại trong phủ, kế tiếp lần lượt nhảy lên mấy con ngựa gần đó để chạy theo thủ lĩnh của bọn chúng.

Ngọc An cứng đơ như khúc gỗ, không thể thốt lên hay la hét một từ nào do quá sợ hãi. Nàng nhìn về phía Mã phủ, nơi mà nàng vừa mới rời khỏi, mấy người hầu cùng thiếp thất ở đấy không có ai bị gì, chỉ có nàng là người duy nhất bị tên đại đương gia này bắt mang đi.

Đúng là xui xẻo cùng cực.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc