Thời Loạn Bị Bắt Làm Áp Trại Phu Nhân (H)

Chương 5

Trước Sau

break

Ngọc An không biết rằng, lũ sơn tặc chạy theo ở phía sau đang cực kì kinh ngạc, vừa cưỡi ngựa vừa thì thầm bàn tán chuyện này. Lần đầu tiên bọn chúng thấy đại đương gia bắt nữ nhân từ bên ngoài về như vậy.

Đại đương gia của bọn chúng cũng không phải người cấm dục, từng đến thanh lâu chơi đùa mấy lần. Nhưng bao năm cướp bóc, tung hoành ngang dọc bên ngoài, chưa từng đem một nữ tử nào về sơn trại như lần này.

Ắt hẳn phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, cả lũ âm thầm nghĩ.

Thiên sơn trại của bọn chúng tuy mang tiếng là sơn tặc, nhưng thực tế chỉ nhắm vào những tên quan tham lam, những kẻ giàu có vô đạo đức.

Người Thiên Sơn trại sống trong núi sâu, có rất nhiều hộ dân bình thường, những người dân bị thời thế làm cho khốn đốn, nhà tan cửa nát, không còn chỗ dung thân mới tìm đến chỗ này để làm lại cuộc đời.

Chỉ có người có thể chất vận động linh hoạt mới được huấn luyện võ thuật đặc biệt, những người này sẽ bảo vệ sơn trại hoặc được huy động đi ra bên ngoài cướp bóc, đánh nhau. Số còn lại vẫn làm nông, dệt vải, sống như người dân bình thường.

Dân số ở Thiên Sơn đã đạt đến vài trăm hộ, không cần cướp bóc cũng có thể nuôi đủ miệng ăn, cuộc sống ở đây sung túc so với bên ngoài rất nhiều. Địa hình núi sâu còn có có lợi thế lớn mạnh, không dễ dàng bị người ta nắm bắt hành tung.
 

Là do công lao dẫn dắt của đại đương gia Kình Phong.

Có điều đại đương gia đã gần ba mươi tuổi, vẫn không cưới vợ nạp thiếp, chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp phát triển của Thiên Sơn Trại khiến cho bọn họ khá ưu phiền. Ở trại, nhiều người trong số bọn họ đã có vợ con cả rồi. Dù khuyên bảo Kình Phong rất nhiều, nhưng hắn vẫn bỏ ngoài tai chuyện lập gia thất này.

Song có vẻ bây giờ đã khác, tương lai bọn họ nhất định sẽ sớm có một ŧıểυ đương gia.

Không gian xung quanh tối mù mịt, những con ngựa xuyên qua cánh rừng sương giá không ngừng nghỉ, tiến sâu vào trong địa phận của Thiên Sơn.

Ngọc An không biết được thời gian lẫn phương hướng, vừa về đến sơn trại, nàng đã bị Kình Phong lôi xuống ngựa sau đó ném cho hai người phụ nữ tuổi trung niên, hắn bảo họ đem nàng đi tắm rửa.

Ngọc An được hai người phụ nữ cởi trói, lôi thẳng vào thùng tắm. Họ kì cọ cho sạch vết máu văng trên người nàng. Tuy họ chỉ là nữ tử song nàng nhìn ra được, hai người này có võ công, nàng tuyệt đối không thể chống lại. Đành ngoan ngoãn để cho bọn họ tắm rửa, sau đó lôi nàng đến một căn phòng ngủ bên cạnh.

Căn phòng khá sạch sẽ, có một cây đèn dầu bập bùng chiếu sáng.

Ngọc An hoàn toàn trần trụi dưới lớp chăn mỏng, tay không tấc sắt. Từ lúc bị đánh thuốc mê cho đến Mã phủ, rồi bị bắt đến đây, lăn lộn khắp chốn, nàng đã quá mệt mỏi, cả người hồ như không còn bao nhiêu sức, muốn trốn cũng không trốn nổi.

Bên ngoài, tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng hò reo chiến thắng, tiếng cạn chén rượu liên hồi vang lên.

Ngọc An thở dài, nàng từ bỏ, lặng lẽ nằm trên chiếc giường trong phòng chờ đợi số phận an bài.

Một lúc sau, từ ngoài có người mở cửa bước vào, chính là tên hắc y nhân bắt nàng tới đây. Hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng nhẹ ở ngoài, ở giữa hai mành áo, cơ ngực và cơ bụng lộ rõ, thể hiện cơ bắp rắn rỏi lẫn thân thể cường tráng của hắn.

Ngọc An không dám nhìn hắn, nàng xoay mặt vào tường. Cảnh hắn giết người ngay trước mắt nàng vẫn đang ám ảnh trong đầu.

Một bàn tay to lớn bóp lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, bắt nàng quay lại nhìn thẳng vào hắn.

- Mĩ nhân! Nàng tên gì?

- Ng… Ngọc… Ngọc An… - Nàng lắp bắp, cố gắng thốt lên được hai từ muốn nói.

- Sợ ta đến vậy? – Kình Phong đương nhiên nhận ra sự run rẩy sợ hãi của nàng.

Ngọc An run run, khẽ gật đầu.

Hắn mỉm cười.

Nàng y như con thỏ con, mắt long to tròn, long lanh ươn ướt, vẻ ngoài trắng trẻo xinh đẹp, sắp bị con sói là hắn đây làm thịt.

Lần đầu tiên gặp nàng, ngoài vẻ xinh đẹp hơn người kia, hắn đã nghĩ, ŧıểυ cô nương yếu đuối nhỏ bé này làm thế nào có thể tự sinh tồn mà không bị người ta chà đạp.

- An An! Đừng sợ! Từ giờ nàng sẽ làm người của ta!

Vừa nãy hắn đã dọa sợ nàng rồi. Bàn tay to lớn của hắn ve vuốt nhẹ khuôn mặt nàng.

Ngọc An ngước mắt lên để quan sát kĩ người vừa mới bắt mình. Nam nhân này rất đáng sợ, mặt mày tuy anh tuấn song toát ra khí chất nghiêm nghị sắc bén. Bên má phải có một vết sẹo dài càng tăng thêm vẻ lạnh lùng khó gần.

- Ngươi… ngươi có thể bảo vệ ta? Không cho ai khi dễ ta không?

Ngọc An mờ mịt hỏi hắn, nàng không biết bản thân có thể hi vọng gì ở một tên sơn tặc thô lỗ, chỉ biết chém giết như thế này.

Nhưng nàng đã mệt mỏi.

Con thỏ ấy từng hi vọng bản thân có thể sống tốt, tránh khỏi số phận bị ăn thịt. Nhưng thỏ vẫn chỉ mãi là thỏ, là miếng mồi ngon để cho dã thú tranh giành. Thời thế loạn lạc, không ai có thể bảo hộ nó. Trái tim nó đầy sự sợ hãi bất an.

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc