Lúc tỉnh dậy, nàng bị trùm một chiếc khăn đỏ, bị trói nằm ở trên giường. Ngọc An lập tức hiểu ra ngay, nàng đã bị dì dượng bàn tính thế chỗ cho Phương Du rồi.
Nàng cực kì hoảng hốt, tìm cách vùng mình để thoát khỏi dây trói thì ở ngoài cửa vang lên giọng nói của một người nào đó.
- Thím Liễu có nói rằng đội ơn đại nhân chiếu cố cho con gái nhà họ, nhưng Phương Du cô nương e ngại bản thân không đủ tài đủ sắc hầu hạ ngài. Cũng may trong nhà còn có vị biểu tỷ kinh diễm hơn người, nàng ấy tên là Ngọc An, chỉ có nàng ấy mới xứng đáng hầu hạ đại nhân đây.
Khi nghe thấy tiếng cười ha hả đáng ghê tởm của hai gã đàn ông bên ngoài, Ngọc An vừa chán ghét vừa ớn lạnh.
Âm thanh cửa đi bị đẩy ra, có tiếng bước chân tiến gần giường, chẳng mấy chốc tấm vải đỏ chùm trên đầu của nàng bị giựt xuống.
Trước mặt nàng là một lão già gầy gò, da nhăn nheo, mặt mũi hung ác, mũi thấp tẹt, lại còn có mụn cóc trên mặt. Theo tin đồn, Mã Dụ chỉ mới hơn năm mươi nhưng có vẻ là thực tế lão già hơn tuổi thật lại còn xấu xí.
Ngọc An mở to đôi mắt, kinh hãi nhìn hắn.
Mã Dụ cũng mở to đôi mắt, đó là vì hoàn toàn bị nhan sắc của nàng làm cho choáng váng, biểu cảm của lão đi từ ngạc nhiên cho đến mừng rỡ.
- Mỹ nhân, quả là mỹ nhân! Việc đổi người làm ta vô cùng tức giận còn định đi hỏi tội bọn họ, nhưng bọn họ lại cho ta một mỹ nhân như thế này. Ha ha! Phương Du quả là không thể sánh bằng nàng!
Khi cười những nếp nhăn trên mặt Mã Dụ chụm lại một chỗ, trông hắn càng giống một con quỷ hơn.
Trên tay lão ta đang cầm một cái khay, có rất nhiều thứ vô cùng kì quái ở trên đó. Có một số thứ hình trụ, hình dạng giống y hệt một chiếc chày, một số còn có gai bao phủ. Bên cạnh còn có thêm một chiếc roi đuôi bò…
Ngọc An tuy không hiểu biết nhiều, cũng lờ mờ đoán được lão Mã Du này có sở thích tìиɧ ɖu͙© vô cùng biến thái, bảo sao lão có nhiều thị thiếp như vậy, song không ai có thể đẻ con cho lão.
Phương Du bảo với nàng rằng có mấy người vào phủ một thời gian thì tự sát hoặc biến mất một cách bí ẩn.
Sự hoảng sợ của nàng tăng lên cực điểm, Ngọc An vùng vẫy, lăn vào phía trong theo phản xạ, không biết rằng càng làm thế thì lại càng khó thoát hơn. Nhưng trong tình thế này nàng có thể làm gì đây, đầu óc nàng tràn ngập nỗi kinh hãi và hỗn loạn.
Mã Dụ đặt chiếc khay xuống bên cạnh, lão ngồi xuống giường, bắt đầu cởi dây thắt lưng của nàng. Tay Ngọc An bị trói ở phía sau, chân cũng bị cột chặt. Nàng không thể làm gì, chỉ có thể giãy giụa như một con giun nhỏ, tuyệt vọng la hét. Khi lão tách hai lớp áo ngoài phía trước của nàng ra, kế tiếp đến lớp áo lót cũng bị cởi, lộ ra lớp yếm thấp ở phía trong.
Ngọc An trở nên tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào.
Mã Du cởi đến đây, lão cười híp mắt vô cùng thích thú, muốn lột cái yếm ra tiếp thì bên ngoài có người hớt hải chạy vô báo.
- Đại Nhân, bọn sơn tặc tấn công vào phủ rồi!