Mã Dụ đến huyện nhỏ này nhậm chức đã năm năm, không hề có chút tiếng tăm tốt đẹp nào.
Hắn là một tham quan, thường bao che và làm trắng án cho những kẻ giàu có, biết đường đút lót vào túi của hắn. Còn những người nghèo, họ chỉ có thể làm con tốt thí tội. Không thể tìm được công đạo, bao nhiêu người tốt bị oan khuất. Kẻ xấu có tiền liền thoát tội, tiếp tục nhiễu loạn dân thường.
Cả triều đình đã là một bộ máy hủ bại từ trên xuống dưới, ung nhọt đến tận xương. Cái chức huyện lệnh này là do Mã Dụ có tiền mua để ngồi, chứ hắn có phải người đèn sách thi cử đàng hoàng đâu.
Dân đen chỉ có thể oán trách trong lòng, nghiến răng ken két hằng đêm, hận không thể giết chết tên quan ác ôn khốn nạn này. Rất nhiều người trong lúc xử án bị oan đi liều mạng tấn công hắn, cuối cùng bị lính tráng đánh chết, không chết thì cũng bị bắt vào ngục tra tấn man rợ cho đến chết.
Mã Dụ giàu có nhờ việc đút lót hối lộ. Tuy chỉ là chức quan huyện nhỏ nhoi nhưng cơ ngơi thì xa xỉ vô cùng, không hề thua kém bất cứ quý tộc hay phú gia nào.
Chỉ có một việc khiến hắn không viên mãn, chính là dù đã hơn năm mươi tuổi, hắn lại chưa có lấy một mụn con. Mã Dụ không bỏ cuộc, chạy đông chạy tây tìm thuốc chữa, còn không ngừng nạp thiếp, nạp tới hơn hai mươi người vẫn không người nào sinh được con cho hắn.
Những nàng thiếp của hắn, có khá nhiều người là gái nhà lành bị hắn nhìn trúng, bị hắn cưỡng ép mang về. Bọn họ sợ Mã Dụ gây khó khăn cho người thân, ngậm đắng nuốt cay mà bước vào phủ. Nhiều nhà liều lĩnh dẫn con gái chạy trốn, kết cục cả nhà đều bị hắn bắt được, tùy tiện gán cho vài tội danh. Rồi bị nhốt vào ngục, tệ hơn thì chém đầu.
Dù rất tội nghiệp cho nhiều thiếu nữ trẻ đẹp và gia đình của các nàng ấy, song trong lòng mọi người đều hả hê về việc hắn không có con. Cho rằng trời cao có mắt, đây chính là nghiệp chướng mà hắn phải chịu.
Phương Du cùng mẹ lên trấn trao đổi ít đồ, không ngờ Mã Dụ đi ngang qua, vén màn kiệu nhìn trúng. Ông ta muốn rước Phương Du về làm thiếp thứ hai mươi ba của hắn.
Phương Du và Phí Liễu quỳ xuống khóc lóc cầu xin, song không thể lay chuyển được sự tình. Càng đến ngày hẹn trong tháng này thì cả nhà đều sầu não, không khí trong nhà không khác gì đưa tang.
Phương Du mới có mười sáu tuổi, xinh đẹp như trăng non, lại phải gả cho một lão quan già hơn năm mươi tuổi xấu xí như cóc ghẻ.
Dẫu mang tiếng làm thiếp của quan nhưng nghe đồn là những thiếu nữ xuất thân từ nhà dân như nàng, khi ở trong Mã phủ so với người hầu lại không khác gì mấy. Chưa kể có tin truyền ra, nhiều người từ ngày tiễn con gái của họ đi vào trong Mã phủ thì không còn nghe tin tức gì nữa, không biết bọn họ sống chết thế nào.
Ngọc An buồn thay cho Phương Du, không ngờ Phương Du gặp phải tình cảnh giống mình khi ở nhà họ Khương.
Cơ mà nàng có thể bỏ trốn vì nàng không còn gì vướng bận, Phương Du không thể giống nàng, việc bỏ trốn chính là gây họa sát thân cho cả nhà.
Trước đêm xuất giá, Phương Du khóc mãi, Ngọc An ngủ cùng giường phải liên tục xoa dịu an ủi nàng ấy.
Nàng ôm Phương Du đầm đìa nước mắt vào trong lòng rồi thiếp đi.
Không ngờ, vào ngày hôm sau, người ở trong kiệu rước lại chính là nàng. Ngọc An bị đánh thuốc mê, cả người bị trói chặt, bị khiêng vào phủ tri huyện. Trước khi ngấm thuốc chuẩn bị ngất đi, nàng nghe thấy Phí Liễu khóc lóc, bà liên tục xin lỗi nàng.