Giữa trưa ngày hôm sau, không đợi ăn cơm trưa, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng lại tiếp tục tới Thượng phủ, nói là hết thảy đều đã chuẩn bị xong, tức khắc liền có thể xuất chiến núi Thương Mang.
Nhanh vậy sao? Ôn Liễu Niên suy yếu nằm trên giường, nhìn như rất giật mình.
Mục Vạn Lôi nói, Người Mục gia trang vốn dĩ đóng quân ngoài thành, lần này chỉ cần hạ lệnh mà thôi, tất nhiên phải nhanh.
Ôn Liễu Niên tận tình khuyên bảo, Quá gấp gáp khó tránh khỏi chịu thiệt, hai vị trang chủ vẫn là nên bàn bạc ổn thỏa thì tốt hơn, không thì tiếp tục cân nhắc một phen?
Mục Vạn Hùng cảm thấy đây đại khái là mấy chữ phiền phức nhất trong cuộc đời của mình.
Đại nhân cứ việc yên tâm. Mục Vạn Lôi nói, Mục gia trang đã làm tốt vạn toàn chuẩn bị.
Ôn Liễu Niên trấn định nói, Nhưng bản quan còn chưa chuẩn bị tốt, vẫn là qua hai ngày nữa đi.
Triệu Việt ở phía sau bình phong nghe được, cảm thấy có chút buồn cười. Tiếp xúc lâu mới biết được, thì ra lúc trước thời điểm mọt sách vừa gặp mình, dự tính chỉ dùng ba phần công lực, như bây giờ, mới thật sự tức chết người không cần đền mạng.
Mục Vạn Hùng quả thực cũng bị trình độ vô liêm sĩ của vị Tri phủ đại nhân này làm sợ ngây người, bản thân trốn ở phủ nha ngủ ngon thì cũng thôi đi, hiện tại Mục gia trang muốn giúp hắn đi diệt trừ thổ phỉ, cư nhiên còn có thể ra sức tìm nhiều lý do khước từ như vậy?
Mục Vạn Lôi cũng bất mãn nói, Chẳng lẽ đại nhân thay đổi chủ ý, cũng muốn một đường tiến đến diệt trừ thổ phỉ?
Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu, Tất nhiên không phải, trang chủ trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy, bản quan ngàn vạn lần sẽ không làm ra loại chuyện này.
Mục Vạn Hùng: ...
Mục Vạn Lôi tiếp tục đè nén cơn tức giận, Vậy đại nhân muốn chuẩn bị cái gì?
Ôn Liễu Niên nói, Nếu trong núi có dã khôi, vậy lúc hai bên đối chọi, khó tránh khỏi sẽ có một hai con lọt lưới chạy đi hại người, tất nhiên phải tăng mạnh phòng thủ trong ngoài thành trước, bảo đảm vạn vô nhất thất mới có thể xuất chiến.
Lý do nghe qua quả thực chính đáng, Mục Vạn Lôi đành phải nói, Vậy đại nhân cần bao nhiêu thời gian?
Ôn Liễu Niên nói, Ba tháng.
Mục Vạn Hùng: ...
Vì sao ngươi không nói ba năm luôn đi?!
Hình như dài quá. May mà Ôn Liễu Niên cũng biết được tựa hồ không quá thích hợp, vì thế sờ sờ cằm, Năm ngày, thế nào?
Được. Mục Vạn Lôi đáp ứng, Vậy thì thêm năm ngày nữa.
Mục Vạn Hùng trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không nhiều lời nữa, thẳng đến sau khi hai người rời khỏi phủ nha, mới oán hận nói, Đại ca đối với hắn không khỏi cũng quá khách khí.
Bằng không còn có thể thế nào? Mục Vạn Lôi lạnh lùng nói, Hiện tại đối nghịch với hắn? Cũng không nhìn xem chỗ dựa phía sau hắn là ai.
Nhớ tới Truy Ảnh cung, Mục Vạn Hùng nhất thời nản lòng, thật sự bị đè nén, vì thế oán hận phun một ngụm.
Hiện tại không thể trêu vào, không có nghĩa là tương lai không thể trêu vào. Mục Vạn Lôi nói, Đợi khi chúng ta rời đi, lại tống vị Tri phủ đại nhân này một phần đại lễ cũng không muộn.
Mục Vạn Hùng nghe vậy có chút ngoài ý muốn, Thế nhưng Truy Ảnh cung...
Trên đời này còn rất nhiều nghi nan tạp chứng, cho dù là giang hồ đệ nhất thần y, cũng không nhất định là dạng nào cũng gặp qua, mặc kệ Truy Ảnh cung thế lực lớn bao nhiêu, vị Tri phủ đại nhân này chỉ là sống một hồi trị không hết bệnh, chẳng lẽ cũng muốn tính lên trên đầu Mục gia trang? Mục Vạn Lôi nói, Bây giờ người mà ngươi ta cần đối phó nhất chính là Triệu Việt, không cần cùng quan phủ đôi co.
Mục Vạn Hùng gật đầu, Mọi việc đều nghe đại ca.
Bên trong Thượng phủ, Triệu Việt nói, Hồng giáp lang --
Ta ra ngoài hít thở không khí. Ôn Liễu Niên bình tĩnh đứng lên.
Triệu Việt đau đầu đuổi theo.
Nhắc tới là đều muốn chạy?
Trong viện, Hồng giáp lang đang bồi Thanh đầu Cổ Vương chạy loạn khắp nơi phơi nắng, chơi quả thực rất vui vẻ ! Ôn đại nhân vừa mới bước ra khỏi cửa, liền thấy hai con bọ đang cùng một chỗ bò vèo vèo về phía mình, vì thế một lần nữa hồn phi phách tán, xoay người bổ nhào vào trong lòng Triệu Việt.
Lần này có hai con !
Hoa Đường: ...
Đông tác đại nhân thật sự là càng ngày càng thuần thục.
Hồng giáp lang quỳ rạp trên mặt đất lay động xúc tu, không biết lần này có thể bị che kín không.
Triệu Việt ôm Ôn Liễu Niên nói, Từ hôm nay trở đi, tùy thời mang Hồng giáp lang ở trên người.
Không ! Ôn Liễu Niên một ngụm cự tuyệt.
Hoa Đường cũng dùng ánh mắt linh tinh 'Sợ là không có khả năng' nhìn Triệu Việt.
Vừa rồi ngươi nói như thế, tất nhiên đã triệt để đắc tội sạch sẽ Mục gia trang, Mục Vạn Lôi trời sinh tính tình âm ngoan hung tàn, tuyệt đối sẽ không để yên như vậy. Triệu Việt kiên nhẫn nói, Trên thế gian cổ trùng thiên kì bách quái, khó nói khi nào thì sẽ trúng chiêu, có Hồng giáp lang ở đây, ngươi mới có thể an toàn một chút.
Không ! Ôn Liễu Niên vẫn còn cự tuyệt.
Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi, mọt sách này sao lại dầu muối không ăn như thế?
Hồng giáp lang nửa ngày cũng không đợi được bị che, vì thế hơi thất vọng, run run trên người Cổ Vương.
Thanh đầu Cổ Vương vốn dĩ đang lim dim ngủ, bị hoảng sau khi tỉnh lại thì cho rằng nó lại đói bụng, vì thế rướn cổ lên thân thể phát ra tiếng vang 'Ong ong', đợi đến khi Hoa Đường chạy đến muốn ngăn nó lại, đã chậm một bước.
Một đám nhện đen dọc theo xà nhà cây cột bò xuống, tám chân dài thòng lông nhung nhung, phía sau còn kéo theo một đám trùng bộ dáng nói không nên lời, nào là sâu béo, bọ cánh cứng, có con còn biết bay, trong đó một con thậm chí suýt chút nữa là bổ nhào vào chóp mũi Ôn đại nhân.
Trước khi Ôn Liễu Niên ngất đi, Triệu Việt che mắt hắn lại, đem người mang về thư phòng.
Hoa Đường: ...
Hồng giáp lang ngược lại là rất cao hứng, quỳ rạp trên mặt đất bắt trùng tử ngoạn.
Vì vì vì sao lại có nhiều trùng như vậy ! Ôn Liễu Niên sắc mặt tái nhợt.
Triệu Việt nói, Bởi vì hiện tại không phải là cuối Đông.
Ta muốn xin điều nhiệm đến nơi Cực Hàn. Ôn Liễu Niên sau lưng tiếp tục run rẩy.
Triệu Việt bất đắc dĩ, Đừng nháo.
Lớn như vậy a ! Ôn Liễu Niên run rẩy, khoa tay múa chân, Nó bay qua trước mắt ta !
Không có việc gì không có việc gì. Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn, Trùng tử mà thôi, ngồi một chút? Ta giúp ngươi pha tách trà.
Không ngồi. Ôn Liễu Niên nói, Vạn nhất có trùng thì sao.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên lòng còn sợ hãi, Quả thực hù chết người.
Ngươi sợ trùng tử như vậy, thì càng nên mang Hồng giáp lang trên người. Triệu Việt nhân cơ hội nói.
Vì sao?! Ôn Liễu Niên mở to mắt.
Có nó ở, mấy con trùng còn lại mới không dám tới gần. Triệu Việt nói, Bằng không nói không chừng ngày nào đó, từ trong sách của ngươi sẽ có một con gián bò ra.
... Ôn Liễu Niên rùng mình.
Hoặc là từ trong ổ chăn chui ra một nhện. Triệu Việt tiếp tục dọa hắn.
Ôn Liễu Niên cảm thấy đầu gối mình muốn nhũn ra.
Có Hồng giáp lang ở thì sẽ khác. Triệu Việt nói, Chỉ cần cảm ứng được mùi của nó, mấy con trùng còn lại chạy còn không kịp, cam đoan bốn phía sạch sẽ.
Ôn Liễu Niên trầm mặc, bắt đầu cân nhắc lợi hại.
Hơn nữa Hồng giáp lang lớn lên cũng không giống trùng tử. Triệu Việt tiếp tục nói, Đỏ rực, dưới ánh nắng mặt trời thì sẽ sáng lên, hồng mã não cũng không đẹp bằng nó.
Ôn Liễu Niên nói, Vẫn là hồng mã não đẹp hơn một chút.
Được rồi, hồng mã não đẹp hơn. Triệu Việt đời này cũng chưa từng đối ai kiên nhẫn qua như thế, Không muốn đem nó thành bảo thạch, vậy thì ngươi đem nó trở thành một con... cua bị luộc chín.
Ôn Liễu Niên: ...
Hồng giáp lang ở ngoài cửa tiếp tục vui vẻ chạy, hoàn toàn bất giác chính mình từ một thần trùng uy phong biến thành thức ăn !
Ngươi xem, lưng màu đỏ, bụng trắng bệch. Triệu Việt tìm điểm giống nhau, Hơn nữa đều rất tròn.
Ôn Liễu Niên cố gắng đem Hồng giáp lang hướng lại gần con cua bị luộc chín.
Nó là có độc, bất quá tuyệt đối sẽ không loạn cắn người. Triệu Việt nói, Bình thường cũng rất ngoan, cho nó một cọng cỏ tranh cũng có thể chơi rất lâu.
Ôn Liễu Niên thoáng dao động.
Tại 'Nhận một con trùng đỏ gần giống cua hàm hậu' cùng 'Thường xuyên phải đối mặt với một đống con vật kỳ kỳ quái quái con nhện tám chân con gián ghê tởm sâu lông xanh lè', hiển nhiên vẫn là vế trước đỡ hơn một chút.
Ra ngoài xem? Triệu Việt thử.
Ôn Liễu Niên rốt cuộc gật đầu, ... Cũng được.
Hoa Đường vừa mới chuẩn bị đem Hồng giáp lang cùng Cổ Vương mang về, liền thấy Triệu Việt mang theo Ôn Liễu Niên đi ra.
Hồng giáp lang dừng ở trong sân nhìn hắn, lắc lắc xúc tu.
Triệu Việt đi về phía trước hai bước, thấy Ôn Liễu Niên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vì thế đành phải đi vòng lại, kéo hắn đến bên cạnh bàn đá.
Ám vệ ở trên nóc nhà chậc chậc, nắm tay tự nhiên như thế, không biết còn tưởng rằng đã thành thân mười mấy năm.
Như thế xem ra, Triệu đại đương gia so với Tiểu Ngũ mạnh hơn một chút.
Triệu Việt đem Cổ Vương trả cho Hoa Đường, chỉ đem Hồng giáp lang đặt ở trên bàn đá.
Ôn Liễu Niên theo bản năng lại muốn chạy.
Triệu Việt đè bả vai của hắn lại, hù dọa nói, Một bầy gián !
Ôn Liễu Niên không cam nguyện ngồi trở về.
Mặt trời vừa lúc, toàn thân Hồng giáp lang đều sáng long lanh, hơn nữa bởi vì vài ngày gần đây ăn được rất nhiều độc trùng, lại được Hoa Đường thường xuyên huân huân tắm rửa, cho nên càng thêm rực rỡ.
Triệu Việt cầm tay Ôn Liễu Niên, nhẹ nhàng cọ cọ lưng đang tỏa sáng.
Hồng giáp lang ngay cả xúc tu cũng dựng thẳng.
Hơi nhột !
Hoa Đường quyết đoán xoay người bước ra ngoài.
Trường hợp này, không cần người thứ ba thì tốt hơn.
Ám vệ cảm khái ngàn vạn lần.
Này liền bắt đầu a.
Chậc !
Cảm giác được đầu ngón tay ấm áp, cũng không lạnh lẽo giống như trong tưởng tượng.
Ôn Liễu Niên chần chờ mở to mắt.
Nếu sợ, để nó chờ ở trong hộp gỗ khắc hoa văn cũng được, nó cũng không chạy ra ngoài. Triệu Việt nói, Đêm nay để lại trong phòng ngươi?
Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, Vậy ngươi cũng phải ở lại.
Triệu Việt gật đầu, Được.
Ám vệ lập tức dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hồng giáp lang.
Đệ nhất công trùng a...
Rất đáng giá được nhận một hồng bao cực lớn.
Ngươi phải cẩn thận. Giải quyết chuyện trùng tử, còn có chính sự chưa đàm, Ôn Liễu Niên nói, Năm ngày đủ không? Nếu là nhanh quá, ta có thể tiếp tục kéo dài thêm vài ngày.
Vậy là đủ rồi. Triệu Việt dẫn hắn trở lại phòng, Ta có chừng mực, đừng lo.
Thế nhưng đối phương có vài trăm người. Ôn Liễu Niên nói, Một mình ngươi đi vòng vèo Triêu Mộ nhai, nếu có nguy hiểm thì phải làm sao?
Triêu Mộ nhai là địa bàn của ta. Triệu Việt nói, Huống hồ cũng không phải lẻ loi một mình, còn có Lục Truy.
Vì sao không gọi đệ tử còn lại Triêu Mộ nhai xuống núi? Ôn Liễu Niên hỏi.
Đây là ân oán cá nhân của ta cùng với Mục gia trang, không cần thiết kéo người còn lại xuống nước. Triệu Việt nói.
Vậy quan phủ --
Quân thủ ngoài thành hẳn là nên lưu lại đối phó Hổ Đầu bang, nếu là giúp ta, thì khi tấn công không dùng được. Triệu Việt nói, Ngươi sẽ không làm loại chuyện này.
Ôn Liễu Niên nói, Ta sẽ.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, Mục gia trang cấu kết cùng với Hổ Đầu bang, quan phủ xuất binh là lẽ đương nhiên.
Triệu Việt lắc đầu, Thế nhưng ta không muốn.
Ôn Liễu Niên hỏi, Vì sao?
Triệu Việt nói, Thù giết cha, tất nhiên phải do chính tay mình trả.
Ôn Liễu Niên trầm mặc một chút, Vậy ngươi phải cẩn thận.
Được. Triệu Việt xoa bóp mặt hắn, Đêm mai ta sẽ cùng Lục Truy vào núi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Ừm.
Cũng không sớm, đi ăn cơm đi. Triệu Việt nói, Buổi sáng chỉ uống một bát cháo.